Game Mô Phỏng Trực Tiếp, Ta Chỉ Diễn Một Lần

Chương 10: Ẩu đả

Vào lúc cổ tay Diệp Tang Tang bị nắm lấy, cô liền quay mạnh đầu lại, và nhận ra mình đã bị Chu Cường phát hiện.

Chu Cường cũng phát hiện Diệp Tang Tang biết mình đã tỉnh, thế là bầu không khí ngưng đọng trong một giây.

Diệp Tang Tang đã lên kế hoạch làm cách nào để chế ngự anh ta với tốc độ nhanh nhất.

Một khi bỏ lỡ thời cơ, thì nhiệm vụ này của cô coi như kết thúc.

Còn về việc ra tay, tất nhiên là dựa vào bản năng.

Dây thừng trên tay cô đã đến giai đoạn siết chặt, thế là cô gần như vô thức thực hiện bước tiếp theo.

Chu Cường mở to mắt nhìn chằm chằm bóng người trong bóng tối, nhanh chóng bắt đầu giãy dụa.

Lúc này sự yếu kém của thể lực 3/10 được thể hiện rõ, mặc dù Diệp Tang Tang đã trói được tay Chu Cường nhưng anh ta vẫn có thể đá bay Diệp Tang Tang ra ngoài bằng sức chân và cơ thể.

Diệp Tang Tang cảm thấy đau nhói khắp người, cổ họng có vị tanh trào lên.

Cô cố nuốt xuống, nhìn người đàn ông vừa cố gắng cởi trói cho mình, vừa đi về phía cô.

"Anh là người của ai, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Giọng nói chất vấn vang lên cùng lúc.

Diệp Tang Tang vịn vào tủ trong phòng, từ từ đứng dậy, cơ thể hơi run rẩy vì kích động và đau đớn, sau đó cô đưa tay ra sau trong bóng tối, nắm lấy con dao thái bằng thép cắm ở thắt lưng phía sau: "Đắc tội với người khác, nói nhiều vô ích."

Kẻ phản diện chết vì nhiều lời, Diệp Tang Tang từ chối nói nhiều.

Căn phòng tối đen, Chu Cường vội vàng cởi dây thừng ra, một lòng muốn giải quyết Diệp Tang Tang, nên căn bản, trong hoàn cảnh như vậy, không thể chú ý đến hành động của Diệp Tang Tang.

Quan trọng nhất là, sau cuộc thăm dò sơ vừa rồi, anh ta cảm thấy sức lực của Diệp Tang Tang rất yếu.

Điều này khiến anh ta tự tin, tự cảm thấy một mình mình đánh mười Diệp Tang Tang cũng không thành vấn đề.

"Ha ha, để tôi đoán xem, anh là người của anh Văn nhỉ!" Anh ta cười khẩy: "Anh ta cũng thật vô dụng, lại phái loại người như anh tới ra tay."

Anh ta chậm rãi tiến lên hai bước, sợi dây thừng đã nằm gọn trong tay anh ta.

Rất dễ thấy, anh ta cũng muốn dùng vũ khí này dạy Diệp Tang Tang một bài học.

Rèm cửa che mất phần lớn ánh sáng, Diệp Tang Tang mở to mắt, chờ đợi một nhát dao chí mạng.

Hai bên đối đầu thăm dò, siết cổ hoặc bị gϊếŧ, dù sao cũng có một người phải chết.

[Trời ơi, sao lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế này.]

[Chẳng lẽ tôi thực sự phải chứng kiến Tang Tang bị gϊếŧ?]

[Sức chiến đấu chênh lệch nhưng Tang Tang có dao, khó nói lắm!]

Phòng livestream thảo luận khí thế, vô cùng căng thẳng.

Còn trong trò chơi, Diệp Tang Tang đã ra tay.

Bởi vì cô nhạy bén nhận ra rằng đối phương đã phát hiện ra cô mang theo dao.

Vào khoảnh khắc, anh ta tránh tay cô, buông sợi dây thừng xuống và chọn dùng chân ra tay.

Diệp Tang Tang liền biết, mình không thể đối đầu trực diện với anh ta, thế là cô cúi đầu lùi lại, lao thẳng về phía giường của anh ta.

Phòng Chu Cường ngủ là phòng ngủ chính của ngôi nhà, ngôi nhà được xây dựng vào thiên niên kỷ trước, nên bố cục ngôi nhà tương đối rộng, vì thế cô vòng qua rồi tiếp tục đối đầu với anh ta.

Trong bóng tối, con dao trên tay Diệp Tang Tang phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới sự phản chiếu của ánh sáng, tỏa ra mùi nguy hiểm.

Võ công cao cường đến mấy cũng sợ dao phay.

Nhìn Diệp Tang Tang, Chu Cường lùi lại hai bước rất rõ ràng: "Rốt cuộc chúng ta có thù gì oán gì, đã đắc tội gì với anh, thì xin hãy bỏ qua cho. Chu Cường tôi có chút tiền, anh muốn bồi thường gì thì cứ nói."

Diệp Tang Tang nghiêng đầu, nhìn người lặng lẽ ngồi xổm xuống, dự định mở tủ đầu giường.

Nhưng ngay sau đó, Diệp Tang Tang lại sải bước lớn lao tới, nhanh chóng dùng dao chém một nhát vào cổ tay đang duỗi ra tới gần tủ đầu giường của Chu Cường.

Nhanh, chuẩn, ác, sau đó nhanh chóng nghiêng người né cú cào theo bản năng của Chu Cường.

"A"

Sau tiếng hét chói tai thảm thiết đau đớn, Chu Cường nhanh chóng cúi đầu, ôm lấy vết thương đang chảy máu đầm đìa.

Vào khoảnh khắc vừa rồi, máu phun ra nhanh chóng, nhuộm đỏ cả khuôn mặt đầy dữ tợn của anh ta. Anh ta hoảng loạn bịt chặt vết thương, vì nếu mất nhiều máu, anh ta sẽ chết.

Vào lúc Chu Cường đang hoảng sợ bối rối, Diệp Tang Tang lại không dừng lại, mà xoay người rồi nhanh chóng ngồi xổm xuống.

Trong lúc Chu Cường đang lùi lại theo bản năng, cô mau chóng vòng sang sau lưng anh ta, đổi tay phải cầm dao, dùng lưỡi chém mạnh vào phía trên gót chân sau của anh ta, rồi rạch mạnh theo động mạch.

Sau khi rạch xong, Diệp Tang Tang đứng dậy, chậm rãi dí dao vào Chu Cường đang muốn quay người lại.

[Chết tiệt, phản ứng nhanh như vậy, trước đây Diệp Tang Tang từng làm sát thủ sao?]

[Hmmm, Chu Cường không mạnh bằng Vương Thuận, dù sao thì Vương Thuận cũng còn chém lại Diệp Tang Tang một nhát.]

[Chủ yếu vẫn là Diệp Tang Tang có vũ khí, tay không đối phó với người có vũ khí, dù có sức mạnh đến mấy cũng sẽ bị yếu thế. Tất nhiên, quan trọng nhất là Diệp Tang Tang đủ tàn nhẫn.]

Chu Cường gào thét, ánh mắt liếc nhìn con dao trong tủ đầu giường, trong mắt đầy vẻ không cam lòng.

Nhưng lúc này, anh ta cũng không hoảng loạn lắm.

Anh ta cảm thấy Diệp Tang Tang chẳng qua chỉ là muốn trả thù, cho anh ta hai nhát dao là đủ, sẽ không gϊếŧ anh ta.

Anh ta lập tức băng bó vết thương trên người, cũng không đáng ngại.

Nỗi đau khiến anh ta buộc phải tỉnh táo, sau khi cảm nhận được người đứng sau mình đang dùng dao dí vào mình, đầu gối anh ta liền nhũn ra, ôm lấy vết thương đang không ngừng chảy máu nói: "Có thù gì oán gì thì như thế này cũng được rồi, trong tủ quần áo tôi còn hơn một vạn tệ, anh lấy đi, tôi tuyệt đối không trả thù!"

Trong mắt anh ta hiện lên vẻ cầu xin mãnh liệt, vì mất máu nên sức lực toàn thân anh ta nhanh chóng bắt đầu suy yếu.

Diệp Tang Tang chậm rãi đưa tay ra, khóa cổ Chu Cường từ phía sau trong sự vùng vẫy của anh ta.

Vài giây sau, Chu Cường ngất xỉu trên sàn nhà.

Cô lặng lẽ nhìn người đàn ông trên sàn.

Hết cách rồi, nếu anh ta kêu cứu, cô sẽ gặp rắc rối.

Nên cô bắt buộc phải dùng đến thủ đoạn này, nhanh chóng làm anh ta ngất đi.

Thủ đoạn này là cô học được từ trước, trước đây cô rất hứng thú với những thứ này nên đã nghiên cứu một chút.

Lúc Diệp Tang Tang ra tay cắt vào mặt trong tay kia, thì Chu Cường tỉnh lại.

Nhìn Chu Cường cố nén đau đớn, kéo lê vết máu bò ra ngoài cửa từng chút một, cô lại cúi xuống khóa cổ Chu Cường từ phía sau thêm lần nữa.

Sau đó kéo người lên giường, dùng dây thừng trói vào cột giường hoặc chân giường bên dưới.

Tất nhiên, trước khi làm điều này, cô đã dùng vải nhét chặt miệng anh ta.

Vì tạm thời thêm mục hỏi cung sự thật, nên Diệp Tang Tang lấy băng gạc đã chuẩn bị sẵn, quấn vào tay chân Chu Cường.

Chu Cường tỉnh lại, thử giãy giụa cởi trói nhưng phát hiện vô ích.

Một lúc sau, anh ta từ bỏ việc đấu tranh.

Diệp Tang Tang hơi mệt, tìm một chiếc ghế, ngồi bên giường, cầm đèn pin chiếu vào khuôn mặt đen đầy dữ tợn của Chu Cường.

"Quen tao không?" Diệp Tang Tang hỏi.

Chu Cường lắc đầu, anh ta thực sự không quen.

Diệp Tang Tang nhướng mày, vậy mà lại không quen.

Lúc này, những dòng bình luận đã ngớ ra, vì Diệp Tang Tang bỡn cợt Chu Cường, quả thực là dễ như trở bàn tay.

[Vừa rồi chị Tang dùng thủ đoạn gì vậy, sao chỉ hai ba giây là Chu Cường ngất xỉu rồi.]

[Khóa cổ từ phía sau đấy! Là đòn đánh kiểu bóp chặt cổ họng, làm cho nạn nhân thiếu máu lên não và nhanh chóng ngất xỉu.]

[Mọi người ơi, đoán xem tôi đã tìm được gì khi dùng khuôn mặt Chu Cường tìm kiếm.]

Những khán giả vốn đang tò mò về đòn khóa cổ từ phía sau liền nhanh chóng chuyển sang hỏi han.

Vị khán giả đó nhanh chóng đăng thông tin đã sao chép lên màn hình chung, thành công khiến rất nhiều người phải hít một hơi khí lạnh.

Bởi vì Chu Cường này, trước đây ở Giang Thành, đã phạm phải vô số tội ác.

Đánh đập đàn ông cưỡиɠ ɧϊếp phụ nữ, đòi tiền bảo kê đều chỉ là chuyện nhỏ, Chu Cường còn từng thành lập một nhóm nhỏ cướp bóc của rất nhiều người vào những năm chín mươi.

Trong thời gian đó, đã hại chết tám mạng người.

Vài nạn nhân bị cướp ngoan ngoãn giao nộp tài sản, thậm chí có vài nạn nhân còn chịu sự sỉ nhục của Chu Cường nhưng vẫn bị Chu Cường đâm chết.

Đọc xong bài báo dài đó, không ít người đã vô cùng phẫn nộ.

Nếu Diệp Tang Tang đại diện cho Tôn Bân là ác, vậy thì Chu Cường chính là cực ác.

Đây chính là câu nói trong truyền thuyết, vỏ quýt dày có móng tay nhọn!

Nhớ lại hành động vừa rồi của Diệp Tang Tang, mọi người liền có cảm giác hả hê khi thấy nhân vật chính thuận lợi.

Hơn nữa còn sảng khoái hơn cả xem phim truyền hình hay đọc tiểu thuyết, bởi vì nhìn thấy kẻ ác thực sự trải qua một trận tra tấn, cho dù mọi thứ chỉ là ảo.

Những dòng bình luận bắt đầu hiện lên quà tặng, lần này Diệp Tang Tang ra tay khiến họ rất sảng khoái.

Diệp Tang Tang hoàn toàn không biết sự chuyển biến tâm lý của khán giả, cô bắt đầu tra hỏi tiếp: "Tôn Bân, Lâm Thục, quen không?"

Chu Cường sợ hãi nhìn Diệp Tang Tang, vì anh ta cảm nhận được cơn lạnh lẽo truyền tới từ chỗ vai.

Anh ta biết, đó là con dao của người đó.

Nhận ra điều này, da đầu anh ta liền tê dại, cả người cứng đờ.

Anh ta cố gắng nhớ lại, sau đó lắc đầu điên cuồng, anh ta thực sự không quen hai người này.

Diệp Tang Tang ấn nhẹ tay xuống, ra tay như cắt một lát cá.

"Ư ư ư a a a"

Chu Cường phát ra tiếng kêu đau đớn trong cổ họng.

Anh ta nhận ra rằng, người này không đạt được mục đích thì sẽ không dừng lại.

Đầu óc anh ta bắt đầu hoạt động điên cuồng, điên cuồng nhớ lại những người mình đã từng gặp.

Nhưng anh ta thực sự không nhớ.

Rốt cuộc Tôn Bân và Lâm Thục là thần thánh phương nào.

Diệp Tang Tang bóp cằm, hỏi như vậy không có tác dụng.

Đổi cách hỏi khác vậy.

Cô dùng đèn pin chiếu vào mặt mình: "Khuôn mặt này, có quen không?"

Nếu không được, phải dùng đến khuôn mặt của Lâm Thục.

Quả nhiên, không quen.

May mà Diệp Tang Tang đã chuẩn bị sẵn, cô mò mẫm tìm bức ảnh của Lâm Thục, rồi dùng đèn pin chiếu vào bức ảnh đó, mắt nhìn chằm chằm anh ta hỏi: "Quen không?"

Vào khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, con ngươi của Chu Cường co lại thông qua ánh sáng đèn pin.