Game Mô Phỏng Trực Tiếp, Ta Chỉ Diễn Một Lần

Chương 13: Ꮆiết tâm là thượng sách

Chương 13: Gϊếŧ tâm là thượng sách

Diệp Tang Tang nhìn về phía Vệ Thanh Chính đang đứng hút thuốc trước cửa nhà mình, đáy lòng tán thưởng, nhưng biểu cảm lại đầy nghi hoặc.

Là đối thủ của cô ở giai đoạn hiện tại, Vệ Thanh Chính quả thực nhạy bén đến mức khiến người khác giận sôi.

Rõ ràng không có bất kỳ chứng cứ nào hướng về phía cô.

Rõ ràng có nhiều người tình nghi như vậy, anh ta lại chỉ nhắm vào cô.

Cô tiến tới đứng bên cạnh Vệ Thanh Chính: "Cảnh sát Vệ, sao anh lại ở đây, có vụ án nào cần xử lý xung quanh đây à?"

Hai người miễn cưỡng là "người quen", nhìn thấy nhau thì tất nhiên phải tiến lên chào hỏi, nếu né tránh thì chẳng phải sẽ khiến cô trông có vẻ chột dạ sao?

"Xung quanh đây không có vụ án nào, chỉ là tôi có chút thắc mắc, thầy Tôn có thể giải thích cho tôi không?" Vệ Thanh Chính nhìn về phía Diệp Tang Tang nói.

Diệp Tang Tang gãi đầu: "Có chuyện gì sao? Nếu tôi giúp được, chắc chắn tôi sẽ giúp."

Cô tỏ ra rất tự nhiên, biểu hiện hoàn toàn bình thường.

Vệ Thanh Chính mở miệng, anh ta ném điếu thuốc trong tay đi, nhìn Diệp Tang Tang: "Gần đây trong quá trình điều tra vụ án, tôi tình cờ nhìn thấy thông tin về thầy Tôn và vợ của thầy, có vài thắc mắc muốn thầy giải đáp. Thầy là một giáo viên, sao lại quyết định từ chức, đến Giang Thành làm tài xế taxi. Còn có vợ của thầy, là một y tá ở bệnh viện mà lại đi làm nhân viên phục vụ, chẳng phải là nhân tài không được trọng dụng hay sao?"

Anh ta nhìn chằm chằm Diệp Tang Tang, không bỏ qua bất kỳ sự thay đổi nào trên khuôn mặt cô.

Diệp Tang Tang hơi động khớp ngón tay, lập tức thở dài một tiếng rồi nói: "Chúng tôi cũng không muốn vậy, nhưng kiếm được quá ít tiền, nghề giáo viên hay y tá tuy có vẻ hào nhoáng nhưng trong túi chỉ có mấy đồng như hạt bụi. Nhân lúc còn trẻ, chúng tôi muốn tạo dựng chỗ đứng tại thành phố lớn này."

Ra khơi lập nghiệp, vào những năm 2000, không phải là chuyện hiếm gặp.

Cô ngừng lại một chút, khi nói về vợ mình, thì cười khổ một tiếng rồi bảo: "Còn về vợ tôi sao! Tính cách không tốt, làm mất lòng cấp trên, không còn cách nào khác nên phải từ chức."

Đây là lý do mà cô đã xác nhận với Lâm Thục hai ngày qua, nếu Vệ Thanh Chính gọi điện đến bệnh viện hỏi, cũng có thể nhận được một số đánh giá về Lâm Thục.

Còn lại, chỉ có một vài chi tiết nhỏ khác.

Ví dụ như về con gái của Tôn Bân và Lâm Thục, hai người họ hoàn toàn không báo cảnh sát, giải thích với bên ngoài là con gái đã được gửi về quê cho ông bà nội chăm sóc.

Không ai biết cô bé đã chết.

Đợi đến khi nước sông ở quê dâng cao, con gái họ sẽ bị cho là mất tích do rơi xuống sông.

Ông bà nội rất yêu thương cháu gái, sẽ lo liệu mọi việc chu đáo.

Sau khi có được thông tin ban đầu, Diệp Tang Tang không tốn chút sức đã mọi được toàn bộ quá trình.

Khi biết được tất thảy, cô cảm thấy khâm phục đôi vợ chồng và ông bà nội của cô bé. Trong thực tế, rất ít người có thể làm được đến mức này vì người đã khuất.

Lên kế hoạch cho tất cả những điều này cần rất nhiều sự gan dạ.

Thật sự đi đến bước gϊếŧ người này, cần rất rất nhiều tình yêu. Chính tình yêu đó lên men thành hận thù, mới có thể thúc đẩy con người làm những điều đó.

Nhiều người chỉ dám nói miệng thôi, chỉ khi thực sự hiểu rõ thì mới biết, việc này cần rất nhiều can đảm và căm phẫn oán hận.

Diệp Tang Tang nghĩ vậy, rồi ngẩng đầu lên hỏi Vệ Thanh Chính: "Thật ra chúng tôi cũng bị ép đến mức không còn cách nào mới phải rời xa quê hương đến đây."

"Ừ..." Vệ Thanh Chính gật đầu.

Đồng thời anh ta cũng hiểu rõ, điểm đáng ngờ cuối cùng của người này đã hoàn toàn biến mất.

Khí chất khác biệt của Tôn Bân so với tài xế taxi bình thường là do nghề nghiệp trước đây mang lại.

Nghĩ đến đây, đáy lòng anh ta không khỏi có chút phiền não.

Vì vụ án không có tiến triển gì.

Gần đây, Giang Thành có hoạt động thu hút đầu tư, các lãnh đạo thành phố không muốn xảy ra bất kỳ sơ suất nào trong hoạt động này, nên áp lực đã đổ lên tổ trọng án của họ.

Lãnh đạo nói cấp trên đã đưa ra mệnh lệnh bắt buộc, hạn anh ta trong vòng bảy ngày phải bắt được hung thủ.

Bây giờ đã là ngày thứ hai sau khi Chu Cường chết, nhìn thì có vẻ còn nhiều thời gian, thực tế trong lòng anh ta hoàn toàn không nắm chắc.

Vì mờ mịt, áp lực trên người anh ta bất ngờ gia tăng, nên anh ta mới tìm đến Tôn Bân.

Diệp Tang Tang nhìn anh ta: "Cảnh sát Vệ rất lo lắng phải không? Tôi nghe khách của tôi nói, khu Hưng Nguyên cũng vừa xảy ra một vụ án mạng. Nghe bảo người đó chết rất thảm. Nghe khách kể, hình như là đắc tội với ai đó."

"Không cần thầy Tôn phải bận tâm, tôi đi trước đây." Vệ Thanh Chính bước đi vội vàng, lên xe rời đi.

Diệp Tang Tang nhìn chăm chú vào bóng lưng của anh ta, trong lòng suy nghĩ không biết khi nào đối phương sẽ phát hiện ra điều bất thường?

Cô thậm chí có chút mong đợi.

Cô quay lại xe của mình, lên xe rồi lái đi.

Diệp Tang Tang không nhận ra rằng, sau khi cô lên xe, Vệ Thanh Chính đã dừng xe lại nhìn chằm chằm theo cô.

"Triệu Thăng, tìm hai đồng nghiệp mà Tôn Bân chưa từng gặp, bám sát Tôn Bân cho tôi." Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Giọng nói của Triệu Thăng truyền tới từ bên kia điện thoại: "Đội trưởng Vệ, anh vẫn chưa từ bỏ anh ta sao? Chúng tôi đã điều tra mối quan hệ xã hội của Chu Cường rồi, anh ta đắc tội với rất nhiều người. Tôi tin rằng, hung thủ nằm trong số những người đó."

"Đừng nói nhảm, người tên Tôn Bân này biểu hiện quá hoàn hảo, tôi không yên tâm." Vệ Thanh Chính nói.

Triệu Thăng bất đắc dĩ "Ừm" một tiếng, tỏ ý sẽ lập tức sắp xếp người.

Vệ Thanh Chính cúp máy, tiếp tục lên đường đến hiện trường.

Anh ta không tin hung thủ không để lại chút chứng cứ nào.

Còn Diệp Tang Tang bên này vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, cô lên đường đến khu vực xung quanh nơi Tưởng Kiến Sinh đang ở.

Theo kinh nghiệm lần trước khi tiếp xúc với Chu Cường, khoảng cách xấp xỉ mười mét là có thể kích hoạt nhiệm vụ trò chơi.

Ngồi trong xe, Diệp Tang Tang châm một điếu thuốc rồi hút.

Cô không biết hút thuốc, hút thuốc là thói quen của Tôn Bân.

Mà có thêm cái này cũng có thể che đậy việc cô cố tình chờ đợi ở đây.

Điều mà Diệp Tang Tang không ngờ tới là, Tưởng Kiến Sinh lại chủ động tới gần cô.

[Hả? Tưởng Kiến Sinh thực sự chủ động đến sao?]

[Có phải hắn ta muốn đi xe không, nhưng nếu để hắn ta lên xe thì chị Tang sẽ khó thoát khỏi liên quan khi cảnh sát điều tra.]

[Nói thật, Tưởng Kiến Sinh này trông còn khá nho nhã.]

Dòng bình luận trở nên sôi nổi, Diệp Tang Tang cũng nhìn về phía đối phương.

Tưởng Kiến Sinh khác hẳn với những kẻ vừa nhìn đã thấy là kẻ xấu như Chu Cường hay Vương Thuận, người này tướng mạo hiền lành lịch lãm, đeo kính gọng vàng, trông giống một Nho thương*.

*Bắt đầu từ tư tưởng Nho gia, chỉ những Nho giả có tài trí, đạo đức mẫu mực và là tinh anh trong giới kinh doanh.

Nhưng thực tế, người này vô cùng xảo quyệt, dựa vào lừa gạt để lập nghiệp ở Lâm Thành.

Không ít người giàu ở Lâm Thành đều đã bị hắn ta lừa gạt.

Theo thông tin mà cô thu thập được từ đường dây đặc thù, thật ra do người này đã chơi chán, cảm thấy Lâm Thành không còn thử thách gì nữa, thêm vào đó những người giàu ở Lâm Thành đã chi một khoản tiền lớn để gϊếŧ hắn ta, nên hắn ta mới cùng ba người khác đến Giang Thành.

Diệp Tang Tang nhìn người đang tiến lại gần mình, trong đầu nảy ra hàng nghìn hàng vạn ý tưởng, nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ nghi ngờ đúng chỗ: "Ngài muốn đi đâu?"

Cô làm bộ định dập điếu thuốc trên tay, chuẩn bị đưa vị khách này lên xe.

Biểu hiện như vậy, bất cứ ai nhìn vào, đều chỉ có thể nói là tình cờ gặp gỡ.

Làm hai việc cùng lúc, cô vừa kiểm tra nhiệm vụ trò chơi đã kích hoạt.

Tốt lắm, trò chơi đúng như cô mong đợi, trước đắng sau ngọt.

Đồ tốt, chính là để dành lại đến cuối cùng.

Tâm trạng cô rất tốt, ánh mắt nhìn Tưởng Kiến Sinh cũng trở nên ôn hòa hơn.

"Anh bạn, chỉ muốn mượn cậu một cái bật lửa để dùng thôi, ra ngoài gấp quá nên không mang theo." Tưởng Kiến Sinh cười nhẹ nói.

Diệp Tang Tang gật đầu, liếc nhìn cái bật lửa, trong khi ánh mắt vẫn theo dõi camera giám sát trên đường, lấy bật lửa ra đưa cho Tưởng Kiến Sinh: "Tặng anh đấy, trước đây tôi còn nhặt được vài cái."

"Vậy tôi không khách sáo nữa." Tưởng Kiến Sinh nhận lấy bật lửa, mỉm cười cảm ơn.

Diệp Tang Tang gật đầu với hắn ta, nhìn người rời đi, chậm rãi hút hết điếu thuốc đang cầm trên tay, rồi mới lái xe đi.

Sau khi tìm được một hành khách ở phía trước, cô bắt đầu ngày làm việc của mình.

Mọi thứ yên bình, thời gian nhảy vọt đã báo cho cô biết.

Chuẩn bị gϊếŧ Tưởng Kiến Sinh là một việc khá khó khăn, vẫn là vấn đề nhàm tai kia.

Thể lực của Diệp Tang Tang.

Với thể lực 3/10, việc đánh gãy tay chân của một người đàn ông trưởng thành là điều khó khăn nhất trong vụ gϊếŧ người này.

Xương cốt của cơ thể người, còn cứng hơn so với họ tưởng tượng.

Diệp Tang Tang suy nghĩ, người xem cũng bắt đầu thảo luận về nhiệm vụ trò chơi vừa rồi.

[Phải nhanh chóng đánh mê đối phương vào chiều ngày mốt, đánh gãy chân của đối phương rồi để hắn ta bò hai cây số. Khiến đối phương tưởng rằng đã thoát khỏi ác quỷ, sau đó lại xuất hiện, tung ra một đòn chí mạng. Dù là đánh gãy xương, hay bò hai cây số không bị ai phát hiện, đều không phải là việc dễ dàng!]

[Đúng là khó thật, nhưng tôi có cảm giác, chị Tang chắc chắn sẽ có cách.]

[Xem xong chỉ thấy đau lòng, Tôn Bân người này chỉ ăn miếng trả miếng, điều này chứng tỏ con gái anh ta cũng đã bị những tên cầm thú này hành hạ như thế!]

Nói đến đây, không khí trong phòng livestream có vẻ đình trệ hẳn.

Nếu chưa từng thấy sự đồng ý của cô bé vị thành niên đó, có lẽ họ chỉ coi đây là một trò chơi thuần túy, có phần đáng sợ mà thôi.

Nhưng sau khi biết tất cả mọi chuyện, đáy lòng họ thực sự rất đau, thương tiếc cho cảnh ngộ của cô bé đó trong hiện thực.

Mặc dù Tôn Bân đã trả thù cho con gái mình, gϊếŧ chết tất cả những kẻ đã làm hại cô bé. Nhưng cô bé mãi mãi không thể trở về, mãi mãi biến mất trong đêm mưa đó.

Khi chứng kiến tất thảy điều này, họ không thấy thỏa mãn, chỉ có sự tức giận không ngừng dâng trào trong lòng.

Nếu có thể, họ ước gì tất cả những điều này chỉ là hư cấu.

Diệp Tang Tang không biết gì về bầu không khí trong phòng livestream, cô suy xét rồi về nhà, lục tìm ra một chiếc búa lớn trong phòng.

Còn có cả thuốc mê mà Lâm Thục đã chuẩn bị sẵn cùng các vật dụng mới như găng tay, khẩu trang.

Căn cứ mô tả của trò chơi về tình tiết vụ án, Tôn Bân đã liên hệ với người từ sòng bạc thông qua bạn của bạn mình.

Người bán tin biết tình hình của Tưởng Kiến Sinh, bán thông tin về hành tung của hắn ta cho Tôn Bân.

Anh ta lái xe theo dõi Tưởng Kiến Sinh, nhanh chóng làm hắn ta bất tỉnh khi không đề phòng, rồi đưa hắn đến nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô phía Nam để thực hiện kế hoạch của mình.

Diệp Tang Tang nhìn những thứ trong tay, đảo mắt một vòng, quay sang nhìn Lâm Thục đang đeo balo, chuẩn bị đi làm.

"Tôi nhớ rằng chiều ngày kia cô được nghỉ, tôi có một kế hoạch..." Diệp Tang Tang nói nửa câu, phần sau cô ghé sát vào tai Lâm Thục nói, hệ thống phát trực tiếp trong phòng livestream cũng rất thông minh, phần này đã bị che chắn, để lại sự tò mò cho những người xem trực tiếp.

Khi Diệp Tang Tang từng câu từng câu nói về kế hoạch của mình, biểu cảm của Lâm Thục cũng dần thay đổi, đồng tử co lại, lộ ra một chút ngạc nhiên... Và cả khát khao.

Diệp Tang Tang nói xong kế hoạch của mình, trên khuôn mặt nở một nụ cười lịch sự, thậm chí trong mắt cô không có chút ác ý nào.

"…Được không?" Lâm Thục ngập ngừng hai giây, giọng nói khó khăn cất lên.

Biểu cảm của Diệp Tang Tang phức tạp, nói: "Căm hận trong lòng, dù sao cũng phải có chỗ để xả."

Lâm Thục không nói gì, chỉ nghiêm túc gật đầu, rồi quay người rời đi.

Chỉ là bước chân khi rời đi, rõ đã nhẹ hơn trước hai phần.

Diệp Tang Tang nhìn theo bóng lưng của cô ấy, dù cô ấy chỉ là một NPC trong trò chơi này, nhưng không hiểu sao Diệp Tang Tang lại muốn cô ấy vui vẻ hơn một chút.

Kế hoạch đó, ngoài việc là cuộc chiến tinh thần với Tưởng Kiến Sinh, còn là để giải phóng cảm xúc của Lâm Thục.

Diệp Tang Tang nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt tràn đầy ý cười.

Ngoài nhiệm vụ trong game, cô còn có thể tự do sáng tạo.