Game Mô Phỏng Trực Tiếp, Ta Chỉ Diễn Một Lần

Chương 9: Nhiệm vụ trò chơi thứ hai

Từ trên bản đồ, Diệp Tang Tang có thể thấy rõ, căn nhà nhỏ Tôn Bân thuê cách vị trí của Chu Cường rất gần.

Chỉ 5km, mất khoảng mười phút đi taxi.

Với khoảng cách như vậy thì dù có làm gì cũng đều có lợi thế.

Nếu Diệp Tang Tang không đoán sai, thì nơi ở của hai người khác cũng sẽ không cách Chu Cường bao xa.

Cũng không biết sau đó họ có chạy đi hay không.

Mà này được quyết định bởi, khi nào thì người còn lại biết Vương Thuận bị báo thù.

Lần này Diệp Tang Tang đi chủ yếu là để kích hoạt nhiệm vụ, xác nhận nhiệm vụ tiếp theo của trò chơi.

Kiểu nhiệm vụ mang chút tính khám phá tự do này khiến Diệp Tang Tang vô cùng hứng thú.

Nghe nói ngoài đời thực vẫn chưa bắt được hung thủ, không biết vì lý do gì.

[Người tiếp theo là Chu Cường? Cái tên này nghe quen quen.]

[Nhiệm vụ đầu tiên Diệp Tang Tang rút được chính là chế độ Địa Ngục đấy.]

[Nếu đã kích hoạt nhiệm vụ, với thể lực của Diệp Tang Tang, thì rất khó hoàn thành.]

Nhìn góc nghiêng của Diệp Tang Tang đang lái xe trong phòng livestream, khán giả đang chìm đắm xem livestream thảo luận sôi nổi.

Họ đã hoàn toàn hiểu rõ, bên trong nhiệm vụ này còn ẩn chứa nội tình khác.

Biết rõ trong phó bản còn tồn tại nhiệm vụ khác, và đối tượng của nhiệm vụ đều không dễ đối phó, thế là đáy lòng cư dân mạng cho rằng Diệp Tang Tang không thể hoàn thành.

Còn về nhiệm vụ gϊếŧ Vương Thuận, Diệp Tang Tang đầu cơ trục lợi mà thôi.

Nhiệm vụ có độ khó cực kỳ cao, người với thể lực 3/10 chính là đồ bỏ đi.

Còn phải khôi phục hoàn chỉnh chi tiết của vụ gϊếŧ người, đây quả thực không phải chuyện con người có thể làm được.

Diệp Tang Tang không biết suy nghĩ của khán giả trong phòng livestream, lúc này cô đã tới nơi ở của Chu Cường.

Chu Cường có tiền hơn Vương Thuận một chút, sống trong một khu dân cư khá sầm uất. Mặt tiền màu xám, bên ngoài là đường dây điện giăng ngang, toàn bộ đều là nhà bảy tầng.

Bên ngoài khu dân cư là phố thương mại phồn thịnh.

Cô đỗ xe bên đường, xuống xe đi đến cửa hàng thuốc lá, mua một bao thuốc Hồng Tháp Sơn.

Sau khi quay lại thì tựa người lên cửa xe, đưa mắt nhìn chằm chằm cánh cổng lớn của khu dân cư.

So với bản thân Tôn Bân, khó khăn Diệp Tang Tang cần phải xử lý nhiều hơn rất nhiều.

Tôn Bân có đầy đủ thông tin, anh ta cũng đã lên kế hoạch xong xuôi, còn Diệp Tang Tang thì không hề biết gì về tướng mạo mục tiêu nhiệm vụ, còn phải kích hoạt nhiệm vụ mới có thể tiến hành kế hoạch tiếp theo.

Mặc dù kiên nhẫn của Diệp Tang Tang khá tốt, nhưng cũng phải đợi gần đó ba tiếng đồng hồ, mới xem như tiếp cận được Chu Cường, kích hoạt nhiệm vụ của phó bản.

Chỉ là nhiệm vụ lần này, cho dù là Diệp Tang Tang, cũng phải lộ ra vẻ hơi miễn cưỡng.

Phòng livestream cũng có thể nhìn thấy nhiệm vụ trò chơi, vào khoảnh khắc nhìn thấy, phòng livestream lập tức bùng nổ.

[Trời ơi, vậy mà lại là cắt mạch máu lóc thịt.]

[Tôi bắt đầu tò mò, rốt cuộc đám Vương Thuận và Chu Cường có mối thù bao lớn với Tôn Bân ngoài đời thực, mà có thể làm đến mức này.]

[Đây là chuyện xảy ra ngoài đời thực à? Chẳng trách đã qua nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa công khai hồ sơ.]

Đúng vậy, từ nhiệm vụ trò chơi, còn có bức ảnh, có thể thấy trước khi chết, Chu Cường bị rút cạn máu trong nhà, sau đó cơ thể bị lóc từng miếng thịt.

Trong ảnh, cả người anh ta chẳng khác gì một con cá, trên da thịt hiện lên từng vết thương hình vòng cung hệt như vảy cá.

Vô cùng thê thảm, không còn ra hình người, máu me đầm đìa tới nỗi không nhìn ra được dáng vẻ ban đầu.

Nếu không phải thâm thù đại hận, thì căn bản không thể ra tay tàn nhẫn như vậy được.

Những dòng bình luận thảo luận sôi nổi, đoán già đoán non nguyên nhân trong đó.

Diệp Tang Tang ngồi trong xe, tay kẹp điếu thuốc nhìn bức ảnh, rơi vào im lặng.

Không phải là cô đồng cảm với Chu Cường, chỉ là thủ đoạn như thế, không giống với báo thù bình thường cho lắm.

Trước đó cô thử dung hòa với suy nghĩ của Tôn Bân, thì phát hiện thật ra Tôn Bân trong cuộc sống thường ngày là một người có thể coi là nhã nhặn.

Từ cách bài trí và sắp xếp trong nhà, còn có cuộc đối thoại của hai vợ chồng, có thể thấy tính cách hai người ôn hòa, thậm chí có thể nói là không nóng không lạnh.

Kiểu dịu dàng nho nhã này bắt nguồn từ gia giáo và học thức của họ.

Thường thì những người như vậy, rất ít khi bộc lộ cảm xúc.

Còn thủ đoạn trả thù Vương Thuận và Chu Cường của họ, có thể nói lạnh lùng tàn nhẫn.

Đây chắc chắn không phải kiểu máu lạnh bẩm sinh và nhân cách chống đối xã hội, bởi vì cô đã được bác sĩ chẩn đoán là người như vậy. Vì là một người như vậy, nên cô khẳng định họ không phải người như thế.

Cô cụp mắt xuống, rốt cuộc là chuyện gì mới có thể ép hai người này trở nên tàn nhẫn đến vậy.

Nếu cô không đoán sai, thì công việc hai người từng làm trước đây chắc chắn là một công việc tốt trong mắt người đời.

Vậy rốt cuộc là chuyện gì, đáng để hai người từ bỏ tất cả.

Lúc này trong lòng Diệp Tang Tang tràn đầy thắc mắc, mọi thứ trước mắt đều là bí ẩn.

Tiếp tục chờ sự giải đáp của Vệ Thanh Chính, hay tự mình chủ động tìm kiếm sự thật.

Lần đầu tiên Diệp Tang Tang bắt đầu do dự.

Cô đưa tay ra, vuốt màn hình ảo màu xanh đang sáng lên trước mặt.

Trên đó toàn là chi tiết chi chít.

Thời gian ra tay, phương pháp xử lý sơ bộ, hiện trường không để lại dấu vết.

Xem xong, cô đột nhiên nảy sinh chút hứng thú.

Tại sao cô không hỏi Chu Cường nhỉ?

Vương Thuận không thể giải đáp thắc mắc, vậy không bằng hỏi Chu Cường thử, biết đâu có thể biết được chút thông tin từ miệng anh ta.

Diệp Tang Tang nghĩ đến đây, đáy mắt liền lóe lên tia phấn khích, trong lòng cũng đầy sự mong đợi.

Không xuống tay được?

Chuyện này không tồn tại trong lòng cô, thứ nhất đây là thế giới hoàn toàn hư cấu, thứ hai cô cũng sẽ không hao tốn cảm xúc vào chuyện này.

Là một người chơi, nếu tốn quá nhiều tâm trí vào chuyện này, cô sẽ mất đi rất nhiều niềm vui.

Vì vậy trước tiên, cô phải chuẩn bị một con dao đủ sắc bén.

Hơn nữa con dao này phải đủ bình thường.

Tiếp đó là tìm đường đến nhà Chu Cường, dựa vào thông tin trò chơi cung cấp, Chu Cường ở phòng 201 tầng 2 tòa nhà 12 góc Đông Nam của khu dân cư.

Tầng hai có một sân thượng, Chu Cường đã đặc biệt chọn khi mua nhà.

Và đây cũng đã trở thành bùa đòi mạng anh ta.

Theo thông tin hệ thống trò chơi đưa ra, thì hung thủ trèo lên tầng hai vào nhà Chu Cường từ chỗ nhỏ nhô ra trên tầng một.

Thừa lúc trời tối trói anh ta trên giường.

Sau đó, cắt động mạch ở tứ chi, để Chu Cường cảm nhận sự sống trôi theo dòng máu chảy khỏi cơ thể.

Sau đó, lóc thịt Chu Cường trước khi máu chảy hết.

Để anh ta rời khỏi thế giới này trong cơn đau đớn tột cùng.

Nhát dao cuối cùng trên người anh ta là nhát dao vào động mạch cổ, đây là nhát dao hung thủ cố tình bổ sung thêm sau khi biết rõ anh ta đã không còn sinh mạng.

Giống như Vương Thuận trước đó, trong tình huống biết rõ Vương Thuận đã chết, vẫn tiếp tục dùng búa nện thêm bảy tám nhát.

Có lẽ mục đích chính để trút giận.

Diệp Tang Tang đoán, cảnh sát sẽ suy đoán hai vụ án này là do cùng một người gây ra, ngoài việc vì bốn người quen biết nhau, thì còn có điểm chung là sau khi chết vẫn ra tay trút giận.

Cô diễn tập đi diễn tập lại từng cảnh tượng nhìn thấy trong đầu, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.

[Cô ấy đến rồi, cô ấy đến rồi, cô ấy mang theo sự biếи ŧɦái của mình đến rồi.]

[Một bức thư máu, cầu xin Diệp Tang Tang đừng cười, tôi gọi cô là chị Tang có được không!]

[+10086, hu hu hu, người đẹp như hoa, sao lại biếи ŧɦái thế này!]

Diệp Tang Tang phân tích một phen, khán giả cũng nháo nhào theo.

Vốn đang thảo luận rất nghiêm túc, Diệp Tang Tang đột nhiên cười lên, phòng livestream lập tức nổ tung.

Bởi vì họ nhận ra, streamer này còn biếи ŧɦái hơn tên biếи ŧɦái.

Cô cười một tiếng, tràn đầy cảm giác quái dị, giống như giây tiếp theo cô sẽ làm ra chuyện động trời nào đó.

Diệp Tang Tang cười xong, thì bắt đầu thăm dò tất cả các ngõ lớn ngõ nhỏ gần đó.

Thấy màu trời đang dần dần tối, cô trở về căn nhà nhỏ đang thuê.

Lúc vào nhà, vợ của Tôn Bân vẫn đang ngồi trên chiếc sô pha nhỏ hẹp trong phòng khách.

Khí chất trên người cô ấy không hề ăn nhập với căn nhà cũ nát tồi tàn này, trên mặt luôn là vẻ u ám, trong mắt là sự căm hận hờ hững cô vẫn hay nhìn thấy.

Trực giác của cô cảm nhận được, tâm trạng của cô ấy đang rất đau khổ.

"Tối nay tôi ra ngoài một chút, hôm nay cô tự nghỉ sớm đi." Cô không an ủi, mà dặn dò một câu theo tính cách của Tôn Bân.

Nếu không phải Diệp Tang Tang đang diễn vai Tôn Bân, thì cô chỉ sẽ hờ hững đi sang một bên, không để ý đến vấn đề tâm trạng của cô ấy.

Vợ của Tôn Bân là Lâm Thục ngước mắt lên, khóe mắt dính vài sợi tóc bạc, đưa mắt nhìn chằm chằm cô: "Đừng làm tôi thất vọng."

Diệp Tang Tang không nói gì, cô quay người đi vào phòng bếp, cầm con dao thái lát một mặt cực kỳ bình thường trên đó lên.

Thân dao dài khoảng hai mươi lăm centimet, rất sạch, không có bất kỳ vết mẻ nào.

Rất dễ thấy, con dao làm bếp này chưa từng được dùng để nấu ăn kể từ khi mua về.

Bao chân, găng tay, dây thừng, thế là đủ.

Và lần này, cô không định lái xe đi.

Mặc dù trong thông tin trò chơi đưa ra không nói hung thủ đến hiện trường bằng cách nào nhưng Diệp Tang Tang cảm thấy, chắc chắn sẽ không lựa chọn đi taxi.

Bởi vì nếu một khi có người trông thấy, cảnh sát sẽ lập tức khoá chặt manh mối quan trọng là chiếc taxi này.

Cô không muốn bị chú ý quá sớm.

Nếu thật sự bị Vệ Thanh Chính phát hiện ra điều bất thường, cảnh sát sẽ theo dõi trọng điểm, muốn hoàn thành nhiệm vụ sẽ rất khó.

Dựa theo lộ trình thăm dò được, Diệp Tang Tang chọn đi con đường nhỏ không có người.

Lúc cô rời khỏi nhà là hai giờ sáng.

Lúc sắp rời khỏi nhà, Diệp Tang Tang quay đầu nhìn, rồi đưa tay nhét một tấm ảnh có góc hơi ố vàng vào túi.

Sau đó rời khỏi nhà, chìm vào bóng đêm.

Cô dự kiến đến nơi chắc là vào khoảng ba giờ, thời điểm này là lúc con người dễ buồn ngủ nhất, cũng là lúc ngủ say nhất.

[Ha ha ha, đánh giá cao chị Tang thể lực 3/10 trèo tường.]

[Đặt cược đi, cược xem chị Tang của chúng ta có thành công không!]

[Các người đúng là, vừa kém vừa thích chơi, vừa chế giễu cô ấy vừa e sợ cô ấy sợ chết khϊếp.]

Những dòng bình luận bắt đầu như lũ quỷ nhảy múa hỗn loạn, ỷ Diệp Tang Tang không xem bình luận mà nhảy nhót điên cuồng.

Thậm chí còn có người nói đùa, bảo rằng muốn xem Diệp Tang Tang thất bại rồi làm lại.

Diệp Tang Tang đi bộ quá chán, mở bình luận ra, thấy toàn là bình luận như thế.

"Mọi người. . . thật không ngờ. . . nha. . ." Diệp Tang Tang sau khi nhìn chằm chằm những dòng bình luận, bình luận một câu một lời khó nói hết.

[! ! !]

[Cô ấy đến rồi! Cô ấy đến rồi!]

[Hu hu hu, chị Tang, chúng em sai rồi.]

Đột nhiên nghe thấy sự tương tác của Diệp Tang Tang, phòng livestream liền kêu rên lên.

Diệp Tang Tang nhìn, cười khẽ: "Mọi người đừng sợ quá, ngoài đời tôi không gϊếŧ người."

Dòng bình luận:. . .

Nói như vậy, mọi người càng sợ hơn.

Diệp Tang Tang tiếp tục trêu chọc họ với nụ cười nơi khóe miệng.

Cứ thế cô đã đến địa điểm dự định trong cảnh gà bay chó sủa của khán giả phòng livestream.

Thấy sân thượng cần phải dùng sức mới có thể trèo lên được, Diệp Tang Tang đeo găng tay và khẩu trang, quấn chân chắc chắn, sau khi xác định không có ai nhìn thấy, cô bắt đầu trèo lên.

Những chỗ lồi có thể trèo lên rất nhỏ, Diệp Tang Tang phải nhờ vào dây điện quấn quanh, mượn lực mới trèo lên được.

Trèo lên tới nơi, mất nửa tiếng đồng hồ.

Cộng thêm thời gian chậm trễ trên đường, bây giờ đã ba giờ sáng.

Sân thượng thông đến ban công nhà Chu Cường, có lẽ là dựa vào sự bá đạo ngang ngược của mình, nên nhà Chu Cường không lắp cửa sổ chống trộm, điều này đã tạo điều kiện thuận lợi cho Diệp Tang Tang.

Cô đưa tay ra, đổi một đôi găng tay mới, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ nối với ban công ra.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo bên ngoài cửa sổ, trong căn phòng ngủ mờ tối, Diệp Tang Tang lặng lẽ đứng bên đầu giường đối phương.

Sợi dây ni lông màu đen, vào khoảnh khắc Diệp Tang Tang cúi đầu, quấn chặt lấy cánh tay rắn chắc lộ ra ngoài của Chu Cường.

Ngay khi cô sắp siết chặt, người trên giường đột nhiên mở mắt.