Game Mô Phỏng Trực Tiếp, Ta Chỉ Diễn Một Lần

Chương 8: Thăm dò và thu thập chứng cứ

Diệp Tang Tang đối với trò chơi này đã đạt tới mức yêu thích, dù là về tính chân thực hay là tính thách đố của trò chơi đều rất ổn.

Giống như một tên tội phạm mất trí nhớ, lạc vào thế giới của bao vây chặn đánh, cô cần phải cố hết sức để thoát khỏi xử phạt, rồi lại tìm ra sự thật trong những manh mối hỗn loạn.

Đối với những người khác thì có chút khó, nhưng đối với Diệp Tang Tang thì độ khó này vừa vặn.

Cô hy vọng, người nói cho cô chân tướng, biết nhiều một chút.

Như thế thì cô có thể bớt đi một số việc.

Sau khi Diệp Tang Tang tua nhanh khoảng thời gian làm tài xế taxi, thì lại đón chào cuộc thăm hỏi của cảnh sát trẻ.

Cảnh sát đã tìm thấy căn nhà nhỏ cô thuê, bên tay kẹp một cặp công văn, còn dẫn theo một đồng nghiệp.

Anh ta tự giới thiệu mình tên Vệ Thanh Chính, đồng nghiệp bên cạnh tên là Tiền Siêu.

Diệp Tang Tang nhìn Vệ Thanh Chính, thầm cảm thán đây là một cái tên rất hay, Diệp Tang Tang đoán thế hệ trước của anh ta cũng là cảnh sát.

Hoặc là quân nhân.

Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ xem tên hay hay không, Vệ Thanh Chính đến đây chắc chắn có điều nghi ngờ cô.

"Cảnh sát Vệ, xin hỏi có chuyện gì sao?" Cô nhìn Vệ Thanh Chính bằng ánh mắt nghi ngờ, có chút sợ hãi và gò bó, đáy mắt có chút bực bội không dễ nhận ra.

Trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình, kiểu lần thứ hai hoặc ba phen mấy bận tới cửa, đều là cảnh sát có điều hoài nghi về nghi phạm.

Họ không có bằng chứng nhưng trực giác họ mách bảo nghi phạm có vấn đề.

Sự thật chứng minh, trực giác của họ là đúng, cuối cùng họ bác bỏ mọi ý kiến, dựa vào trực giác này phá án và bắt hung thủ.

Việc này đối với công lý là chuyện tốt, nhưng với Diệp Tang Tang trong vai tội phạm thì lại không phải chuyện tốt.

Sau khi Diệp Tang Tang lên tiếng, Vệ Thanh Chính phía đối diện lấy điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống, trên mặt nở một nụ cười sảng khoái hào phóng, rồi lấy một điếu thuốc từ trong túi ra và đưa cho Diệp Tang Tang: "Đừng căng thẳng, tôi chỉ điều tra theo quy định, không phải nghi ngờ anh. Nào hút một điếu, chúng ta vào trong nói chuyện?"

Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, hiển nhiên Vệ Thanh Chính rất quen thuộc đạo lý này.

Đương nhiên Diệp Tang Tang cũng hiểu, cô không thể phản đối điều tra kịch liệt, cho nên mở cửa lớn mời anh ta vào.

Hiện giờ đã là buổi chiều, cô tạm thời ngừng chạy nghỉ ngơi một lát.

Anh ta bước vào, nhìn thấy chiếc taxi có chút bẩn.

Đây là cố ý tạo ra, nếu sạch quá thì người khác vừa liếc nhìn sẽ nhìn ra đã được rửa sạch.

Diệp Tang Tang thấy anh ta nhìn chiếc taxi của mình, thì cũng không nói gì, mà chỉ dẫn người vào nhà.

Cô để điếu thuốc lên tai mình, lấy một chiếc cốc thủy tinh, rồi rót một cốc nước cho anh ta: "Uống nước đi, cảnh sát Vệ còn có gì muốn hỏi thì cứ hỏi, lát nữa tôi còn phải ra ngoài chạy một lúc."

Vệ Thanh Chính không nói chuyện ngay, mà đứng dậy đi một vòng trong phòng.

"Nhà của anh Tôn không giống như tôi nghĩ lắm, có tiện ngồi xuống nói một chút, cụ thể là anh đã làm gì vào tối hôm đó không?" Anh ta nhìn bức tranh Tết treo trên tường, quay người nhìn Diệp Tang Tang nói.

Diệp Tang Tang suy nghĩ một chút, rồi nói.

Đều là những việc rất thường ngày, đến nỗi cô không cần khớp lời khai với vợ của Tôn Bân, vì rất mơ hồ, nhớ sai cũng được.

Vệ Thanh Chính nhìn Diệp Tang Tang với ánh mắt dò xét: "Anh cũng biết, chúng tôi sẽ không vô duyên vô cớ tìm tới nhà, theo như tình hình điều tra của chúng tôi, thì rất có thể anh là tài xế taxi đã gϊếŧ chết Vương Thuận."

Nói xong đoạn này, anh ta liền nhìn chằm chằm Diệp Tang Tang, không bỏ qua chút biểu cảm nào trên khuôn mặt cô.

Diệp Tang Tang hơi há hốc mồm, biểu cảm trên mặt khó coi thấy rõ, mang theo một chút hờn giận: "Cảnh sát Vệ, anh nói như vậy, là cần có bằng chứng!"

Vệ Thanh Chính quét nhìn Diệp Tang Tang từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đôi mắt có chút phẫn nộ nhưng vô cùng kiên định của Diệp Tang Tang.

Mười mấy giây sau, Vệ Thanh Chính chợt thả lỏng vẻ mặt, trên mặt nở nụ cười: "Không có gì, tôi chỉ đang nói đùa thôi."

"Cảnh sát Vệ, tôi chỉ là một tài xế bình thường, xin anh đừng đùa như vậy." Diệp Tang Tang ngập ngừng nói.

Tỏ ra rất yếu đuối, không dám so đo với sự tùy hứng của Vệ Thanh Chính.

Vệ Thanh Chính nhìn Diệp Tang Tang, lần nữa nói: "Xin lỗi, chủ yếu là trước khi chuyện xảy ra, anh lái xe ở gần đó, tôi cũng chỉ hỏi theo quy định. Hôm nay đến, là muốn mời anh phối hợp một chút, chúng tôi muốn kiểm tra chiếc taxi của anh."

"Tôi hy vọng các anh nhanh một chút, đừng làm lỡ thời gian lát nữa ra ngoài kiếm tiền của tôi." Thái độ của Diệp Tang Tang rõ ràng đã tệ hơn, vì sự xúc phạm của Vệ Thanh Chính.

Vệ Thanh Chính gật đầu, rồi quay người sang hất cằm với người đồng nghiệp cùng đến bên cạnh.

Hai người đi tới bên xe, mở cửa xe ra bắt đầu kiểm tra.

Diệp Tang Tang không rời đi, mà đứng một bên khoanh tay quan sát.

Vệ Thanh Chính ngoài miệng thì bô bô nhưng thực tế lại là một người vô cùng cẩn thận, đeo găng tay kiểm tra từng chi tiết một trong xe.

Người đồng nghiệp bên cạnh thì mở cốp, lấy thuốc thử ra bắt đầu xịt.

Diệp Tang Tang quan sát họ bằng ánh mắt lạnh lùng ở một góc hai người không nhìn thấy.

[Không biết tại sao, tôi cũng căng thẳng theo, tôi vậy mà lại sợ Diệp Tang Tang lật xe.]

[Góc nhìn chính là như thế. Còn về chuyện kiểm tra, tôi đã xem những người livestream khác, ở bước này có vài người tự cho rằng mình đã rửa sạch vết máu, liền yên tâm không lo lắng gì, nhưng thuốc thử luminol khi kết hợp với môi trường tối liền làm lộ nguyên hình.]

[Tôi rất tò mò cốt truyện tiếp theo, xin đừng kiểm tra ra rồi offline, offline lúc sắp có kết cục cũng được.]

Phòng livestream cũng cùng nhau nhìn chằm chằm cuộc kiểm tra, nhìn Vệ Thanh Chính và một cảnh sát khác lục lọi đồ trong xe một cách cẩn thận, kiểm tra vân tay có thể lấy được.

Thời gian trôi qua từng chút một, họ không phát hiện ra bất kỳ vết máu nào.

Dấu vân tay lấy được, nhưng phải mang về đối chiếu.

Diệp Tang Tang thờ ơ nhìn.

Cô đã kiểm tra, chất tẩy rửa vợ Tôn Bân đưa là Natri hypoclorit* nồng độ cao, sau đó lại dùng Disodium edta* để làm sạch hoàn toàn.

*Natri hypoclorit một chất oxy hóa mạnh và thường được sử dụng như một chất tẩy rửa và khử trùng trong nhiều ứng dụng khác nhau.

*Disodium edta là một dạng muối của EDTA một chất chelat hóa, có khả năng liên kết với các ion kim loại, giúp ổn định và loại bỏ chúng khỏi các phản ứng hóa học.

Thế thì dù thời gian dài, bị oxy hóa mất đi tác dụng, cũng sẽ không lộ ra.

Vệ Thanh Chính bước ra khỏi xe, nhìn Diệp Tang Tang đã đứng đến mức không còn kiên nhẫn: "Được rồi, làm phiền rồi."

Diệp Tang Tang gật đầu.

Hai người bỏ dấu vân tay lấy được vào hộp đựng vật chứng, Diệp Tang Tang kéo mở cửa chuẩn bị lên xe đi kiếm khách.

Vệ Thanh Chính cũng kéo mở cửa xe ngồi lên, gọi người cảnh sát kia nói: "Đúng lúc chúng tôi không lái xe, anh cũng phải ra ngoài, chở chúng tôi một đoạn đi, chúng tôi trả tiền."

"Được."

Diệp Tang Tang lên tiếng, nhận ra sự vô lại của người trước mặt, chỉ có thể bất lực gật đầu đồng ý.

Sau khi lên xe, Diệp Tang Tang liếc nhìn hai người qua kính chiếu hậu, che giấu cảm xúc trong mắt lái xe rời đi.

Vệ Thanh Chính là một người tính cà lơ phất phơ, có chút vô ý vô tứ cộng thêm ảo tưởng sức mạnh.

Anh ta ngồi phía sau Diệp Tang Tang, dùng giọng điệu thoải mái hỏi: "Tôi nhớ anh tên là Tôn Bân, là người Lâm Thành, trước đây cũng là lái taxi ở Lâm Thành sao? Vợ anh làm gì, hai người có về Lâm Thành vào các dịp lễ Tết không? Ở Lâm Thành còn người thân nào?"

Diệp Tang Tang trầm mặc hiền lành, lái xe một lúc mới thỉnh thoảng trả lời câu hỏi của Vệ Thanh Chính.

Cô biết, anh ta là đang thăm dò cô, quả thực nghi ngờ cô là hung thủ.

Chỉ là sau khi Diệp Tang Tang trả lời, Vệ Thanh Chính lại không có ý định bỏ qua, mà nói về Vương Thuận.

"Anh cảm thấy, cái chết của Vương Thuận, là chuyện tốt hay chuyện xấu, hung thủ có được coi như là đã làm một chuyện tốt không?" Giọng anh ta thoải mái, như thể hai người chỉ đang nói chuyện thường ngày.

Diệp Tang Tang xoay vô lăng, rẽ về hướng cục công an, quẹo xong cô mới mở miệng: "Chuyện tốt chứ! Trước đây biết Vương Thuận đến Giang Thành, tài xế taxi chúng tôi đều sợ chết khϊếp, hung thủ coi như là đã làm một chuyện tốt, chúng tôi không cần lo lắng sợ hãi nữa."

"Nếu không phải Vương Thuận đến Giang Thành, thì tối hôm đó tôi ra ngoài chạy xe, cũng không cần phải về nhà sớm như vậy, làm lỡ việc kiếm tiền của tôi."

Cô không nói những lời quang minh chính đại gì, mà là xuất phát từ giá trị quan của người bình thường mộc mạc tới đánh giá chuyện này.

Trong mắt người bình thường, một người vô cùng hung ác, đe dọa đến tính mạng, tài sản và sự an toàn của họ chết rồi, thì đối với họ chính là một chuyện tốt.

Nếu đạo đức giả đưa ra một số câu trả lời khác, không đúng còn sẽ phản tác dụng.

Quả nhiên, Diệp Tang Tang nhìn thấy biểu cảm suy tư của Vệ Thanh Chính, nhưng không thấy vẻ nghi ngờ qua kính chiếu hậu.

Một lúc sau, Vệ Thanh Chính "Ừ" một tiếng: "Đúng vậy! Đây cũng không coi như là chuyện xấu." Nói đến đây, giọng anh ta dừng lại một chút: "Nhưng nếu, kẻ gϊếŧ người, cũng là một người giống Vương Thuận thì sao!"

Diệp Tang Tang cảm thấy, vị cảnh sát này nói hơi nhiều rồi.

Phòng livestream cũng vậy.

[Tôi cảm giác Diệp Tang Tang đã thấy anh ta phiền.]

[Lần đầu tiên tôi có ấn tượng ‘ồn quá’ với cảnh sát hahaha.]

[Cuộc thăm dò này không có tác dụng gì nhỉ? Hay là tôi không nhận ra?]

Phòng livestream rất thoải mái, vì Diệp Tang Tang không để lộ ra sơ hở gì, Vệ Thanh Chính vốn không thể nghi ngờ cô được.

So với sự thoải mái của phòng livestream, thì trong lòng Diệp Tang Tang là thít chặt.

Chỉ có cô biết, sự nghi ngờ của Vệ Thanh Chính dành cho cô, không hề giảm đi chút nào.

Bởi nếu đã giảm đi, thì Vệ Thanh Chính sẽ không tiếp tục nói những lời vô nghĩa có vẻ nhàm chán này.

Cô suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Chuyện này không liên quan đến người dân bình thường như chúng tôi, tôi tin các anh, sẽ mau chóng bắt được hung thủ về quy án. Như thế thì cho dù hắn là tốt hay xấu, chúng tôi cũng không cần chịu sự đe dọa nữa."

Giọng cô tha thiết chân thành, còn mang theo sự tin tưởng đối với cảnh sát.

Vệ Thanh Chính nghe thấy câu này, trên mặt sửng sốt một lúc, mới tán thành gật đầu, lẩm bẩm: "Quả thật..."

"Được rồi, đến rồi." Xe dừng lại, Diệp Tang Tang nói.

Hai người trả tiền theo đồng hồ tính tiền, rồi mở cửa xuống xe.

Diệp Tang Tang cười với họ, sau đó đạp chân ga rời đi.

Vệ Thanh Chính nhìn theo chiếc xe rời đi, vẻ mặt nghiêm trọng.

"Đội trưởng Vệ, sao vậy, chúng ta về báo cáo kết quả thôi." Người đồng nghiệp bên cạnh đưa tay, vỗ vào anh ta đang thất thần nói.

Vệ Thanh Chính bị vỗ, mới hoàn hồn lại: "Người tên Tôn Bân này, nhìn rất bình thường, chẳng lẽ là trực giác của tôi sai rồi?"

"Suy nghĩ của anh ta quả thực rất bình thường, là suy nghĩ của người bình thường, trông không giống như tội phạm gϊếŧ người tàn nhẫn. Nhưng chúng ta là cảnh sát, chắc chắn không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, tiếp tục điều tra thôi, nếu thật sự có hiềm nghi, thì chắc chắn sẽ lộ ra." Người đồng nghiệp trả lời.

Vệ Thanh Chính hơi nheo mắt, nhìn đuôi xe đã sắp không thấy nữa, mím môi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không được, tôi luôn cảm thấy, khí chất của người này không giống một tài xế taxi. Liên lạc với phía Lâm Thành, tìm kiếm tư liệu về vợ chồng Tôn Bân."

Người đồng nghiệp khẽ gật đầu, đồng ý.

Diệp Tang Tang không biết mình bị nhắm đến, bây giờ cô phải gặp người thứ hai trong danh sách.

Chu Cường.

Sau khi mò mẫm những thông tin rời rạc Tôn Bân để lại, thì cô đã tìm được nơi ở của Chu Cường.

Cô muốn biết, nếu đến gần, thì liệu có kích hoạt nhiệm vụ gϊếŧ người mới không.

Nếu cô lại gϊếŧ người lần nữa, thì Vệ Thanh Chính có thể tìm được chứng cứ, bắt cô về quy án không.

Người tên Vệ Thanh Chính này, là có chút nhạy bén trên người.

Thi chạy đua với người như thế, cô liền cảm thấy máu trong người đã sắp sôi trào.