Nơi dọn dẹp đầu tiên, là ghế sau xe, đây là nơi có khá nhiều dấu vết.
Diệp Tang Tang dùng dây kẽm cố định đèn pin phía sau ghế dựa ở vị trí lái, sau đó dùng chậu đựng chất tẩy rửa đặc chế, rồi thấm ướt cọ sạch dấu vân tay của Vương Thuận có thể còn sót lại trong xe, còn có dấu giày cùng với chút vết máu.
Bùn đất của ghế lái cũng được lau sạch từng chút một, kể cả những vết bẩn còn sót lại trong khe cửa xe.
Sau khi làm xong những việc này, thì mới bắt đầu dọn dẹp cốp xe.
Là nơi chứa xác chết, vì đường đi xóc nảy nên phía trên đã dính đầy vết máu.
Để dọn dẹp những thứ này cần một sự kiên nhẫn tuyệt đối cùng với sự tỉ mỉ không bỏ sót một góc nào.
Và vừa hay Diệp Tang Tang chính là người như thế.
Phía dưới tấm lót cốp xe cũng được lau sạch sẽ.
Sau khi làm xong, đã là hai tiếng đồng hồ sau.
Cuối cùng là bánh xe, bùn đất sau khi vào cửa, toàn bộ đều được rửa sạch.
Cô không chọn dội rửa, mà là cọ và móc từng chút một, cho toàn bộ vào chậu nước thay.
Nước bẩn, cô chọn ra ngoài cửa nhà, đổ vào cống thoát nước trên đường.
Đi đi về về, mất hơn ba tiếng đồng hồ.
Trong phòng livestream, nhìn Diệp Tang Tang thao tác, số người xem livestream không những không giảm mà ngược lại còn tăng lên.
Bởi vì vô cùng xả stress.
[Động tác quá có trật tự, không ngờ có ngày xem người khác dọn dẹp mà cũng thấy thích thú.]
[+1, tin vui cho người bị ám ảnh cưỡng chế.]
[Quá tinh tế tỉ mỉ, nhìn rất thoải mái.]
Xe được dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài, toàn bộ các khe hở được lau đi lau lại nhiều lần.
Nói không chút khách khí là, có không ít người thấy đã.
Chỉ có Diệp Tang Tang nhìn những thứ thừa lại, suy nghĩ xem nên xử lý áo mưa, quần áo, giày dép cùng với công cụ gây án như thế nào.
Những thứ khác có thể mang ra ngoài tìm chỗ đốt nhưng búa thì lại không dễ xử lý.
Cô nhìn cây búa trên tay, sau khi nghĩ ngợi thì nhúng nó vào dung dịch tẩy rửa.
Còn những thứ khác thì đựng vào túi ni lông, rồi ngày mai tìm chỗ vắng vẻ đốt.
Làm xong những việc này thì đã là mười một giờ đêm.
Diệp Tang Tang vào nhà, không tìm kiếm manh mối hữu ích.
Vài tuyến thời gian người chơi không dùng đến là có thể lướt qua, sau khi cô nhắm mắt nằm lên chiếc giường trong căn phòng nhỏ, thì trò chơi bắt đầu tua nhanh tuyến thời gian.
Bóng tối trước mắt biến mất, khi mở mắt ra lần nữa, thì trước mặt Diệp Tang Tang đã là ánh mặt trời chiếu rọi.
Thời gian trong trò chơi và thời gian thực tế là 1:1.
Không tính thời gian tua qua, không giới hạn số lần tua, cũng như có thể tua qua thời gian không có cốt truyện không giới hạn.
Nhìn ánh nắng ấm áp, Diệp Tang Tang ngồi dậy, bắt đầu quan sát căn phòng.
Căn phòng bình thường không thể bình thường hơn, là căn nhà một phòng ngủ một phòng khách, trong phòng chất đống đủ thứ đồ, có chút lộn xộn nhưng vẫn có trật tự.
Vợ của tài xế đã rời đi từ lâu, thế là cô đứng dậy đi ra ngoài.
Hôm qua cô thử tìm kiếm những manh mối khác nhưng không phát hiện gì, có thể là sợ cảnh sát đến nhà phát hiện ra.
Nhưng cô mơ hồ ý thức được, trình độ văn hóa của hai vợ chồng này không thấp.
Cô cầm lấy chiếc bánh bao trên bàn lên ăn, sau khi đặt xong những chứng cứ phạm tội muốn đốt, thì tìm kiếm xung quanh một hồi cuối cùng tìm thấy một chiếc túi dệt dính đầy bụi, sau đó nín thở mở cốp xe ra rồi lắc cho toàn bộ bụi rơi vào.
Những thứ quá sạch sẽ sẽ dễ khiến người khác nghi ngờ.
Làm xong những việc này, cô lái xe ra ngoài tìm chỗ đốt đồ.
Tìm tới tìm lui, Diệp Tang Tang tìm được một nơi đốt giấy tiền vàng mã.
Lập tức là đến tết Thanh Minh, nên đốt những thứ này ở đó thì có vẻ như rất hợp tình hợp lý.
Diệp Tang Tang sau khi thấy ngọn lửa nuốt chửng quần áo từng chút một, rồi biến thành tro bụi, thì mới quay người rời đi.
Bây giờ cô cảm thấy mình đang dần dần hòa nhập vào góc nhìn của tài xế taxi.
Nói một cách đơn giản thì chính là nhập vai rồi.
Mặc dù nhập vai rồi, nhưng cô không chọn đi tìm hiểu kỹ sự thật đằng sau, vì sẽ tự có người nói cho cô biết mọi chuyện.
Cảnh sát cũng không phải kém cạnh.
Thời gian nhanh như thoi đưa, tua đi rất nhanh.
...
Buổi chiều, một tiếng hét chói tai đầy hoảng sợ và thảm thiết khiến nhiều người ở Thiên Gia Bá tụ lại bên cạnh mương nước giữa cánh đồng.
Trước khi cảnh sát đến, những người tò mò đã đi qua con đường nhỏ bờ ruộng, tới cạnh mương nước nhìn người bị ngâm nước đến mức sưng tấy trắng bệch, vết thương chằng chịt để lộ hộp sọ vỡ nát và máu thịt đỏ trắng.
Dây ni lông trói gã ta đã không thấy đâu, nửa đầu gã ta nhô lên khỏi mặt nước, được cành cây khô cố định trong mương nước, nhẹ nhàng trôi nổi theo dòng nước.
Như thể còn sống vậy, khiến người ta nhìn thấy liền không nhịn được mà dựng tóc gáy, không ngừng nổi da gà khắp người.
Những người đàn ông, đàn bà trung niên gan lớn bước tới chỉ chỉ trỏ trỏ, những người phụ nữ trẻ và trẻ em thì đứng trên lề đường phía xa, lắng nghe những chỉ chỉ trỏ trỏ của họ, rồi tưởng tượng ra chuyện xảy ra trong mương nước trong đầu.
Không ít người nhát gan nghe thấy lời miêu tả, liền kéo con mình vội vàng rời đi, rất sợ gặp phải thứ không được bình yên nào đó.
“O ét o ét... "
Tiếng còi xe cảnh sát phá tan đám người đang hóng hớt, chạy từ xa đến gần hiện trường vụ án.
Những người hóng hớt sợ bị cho là hung thủ, liền bắt đầu chậm rãi tản đi.
Xe dừng lại ở ven đường gần mương nước nhất, bốn người mặc đồng phục cảnh sát mở cửa xe, bước xuống.
Hai người trong đó bắt đầu hô hào bảo những người hóng hớt rời đi, rồi lấy dây cảnh giới màu vàng ra bao quanh, tránh để người dân thị trấn hóng hớt gần đó tiếp tục làm hỏng hiện trường.
Hai cảnh sát khác đội mũ trùm đầu, đeo bao chân đi lên con đường bờ ruộng lầy lội, nhìn thi thể trong mương nước.
Thi thể đã ngâm nước đến mức không còn nhìn rõ mặt, tiếp đó hai cảnh sát giàu kinh nghiệm đeo găng tay vào, sau khi chụp ảnh xong thì cả hai cùng nhau phối hợp kéo thi thể ra.
Nhìn tình trạng thi thể vô cùng thê thảm, cảnh sát bước đầu xác định là bị gϊếŧ.
Còn về là báo thù, gϊếŧ vì tình hay là gì khác thì còn cần phải phán đoán thêm.
Sau khi chụp ảnh thi thể, cảnh sát liền lấy túi đựng xác bọc thi thể lại, chiếc túi dệt tại hiện trường còn có sợi dây ni lông bị cuốn trôi ra xa, toàn bộ đều được gói gọn mang đi.
Sau đó chính là thu thập dấu giày, xử lý những dấu vết khả nghi.
Ở nông thôn xe cộ ít, nên cảnh sát còn thu thập cả vết bánh xe trên đường.
Khi cảnh sát phá án, việc đầu tiên sẽ là xác định danh tính người chết.
Phần mặt của Vương Thuận không bị tổn hại nhiều, nên rất nhanh liền xác định được thân phận.
Vốn tưởng chỉ là một người bình thường, không ngờ khiến cảnh sát ngạc nhiên chính là, đây còn là "Người quen cũ" của họ.
"Vương Thuận, 41 tuổi, người huyện Hoa Cương, Lâm Thành, đã gây ra nhiều vụ án ở Lâm Thành, thời gian tử vong là từ 6 giờ đến 10 giờ tối hôm qua..." Trong cục công an, tổ chuyên án bắt đầu phân tích tài liệu trong tay.
Cảnh sát phá án sẽ có hai thứ hữu dụng nhất, một là xem xét điều tra, hai là dấu vết tại hiện trường.
Một cảnh sát bày tỏ dấu vết hiện trường phức tạp, hiện trường bị phá hoại vô cùng nghiêm trọng, có khả năng là dùng xe vứt xác, cảnh sát Giang Thành đã bắt đầu trích xuất các camera giám sát có thể sẽ quay được, bắt đầu đi hỏi thăm điều tra mọi thứ về Vương Thuận ở Giang Thành.
Cuối cùng trải qua một ngày một đêm điều tra, họ bước đầu khoanh vùng Vương Thuận là ngồi trên một chiếc taxi rời đi.
Cảnh sát bước đầu phán đoán, có thể là đối tượng gã ta muốn ra tay đã gϊếŧ gã ta.
Xác định đối tượng khả nghi, chính là thăm dò điều tra.
Tài xế taxi vào đầu những năm 2000 không nhiều như sau này, nên việc tìm công ty điều hành tập hợp các tài xế chạy gần đó vào khi đó là không quá khó.
Lúc Diệp Tang Tang bị gọi đến công ty taxi tiến hành lấy thông tin thì đã là ngày thứ ba sau khi Vương Thuận chết.
Khi cô bước vào phòng lấy thông tin, trong lòng đã biết rõ chuyện sắp xảy ra.
Chỉ cần trốn được sự sàng lọc ban đầu, thì trừ khi có tình huống đặc biệt, không thì xác suất cao là sau này sẽ không điều tra cô nữa.
Trong văn phòng đơn giản, một cảnh sát có gương mặt nghiêm nghị và đôi chút ngầu chỉ vào chiếc ghế đối diện anh ta, còn mình thì hùng hổ lỗ mãng ngồi đối diện Diệp Tang Tang.
Tay anh ta cầm một điếu thuốc, ngửi ngửi rồi đặt sang một bên, sau đó cầm bút lên nhìn Diệp Tang Tang: "Anh đã ở đâu trong khoảng thời gian từ sáu giờ đến mười giờ vào tối ngày 19? Mời nghiêm túc trả lời câu hỏi của chúng tôi, lừa dối cảnh sát là sẽ vào trại tạm giam."
Đầu những năm 2000, an ninh xã hội không tốt như ba mươi năm sau, cảnh sát cũng hung dữ hơn nhiều.
Bởi vì nếu không hung dữ, thì căn bản là không trấn áp được những tên côn đồ lưu manh hay thậm chí là những kẻ liên quan đến băng đảng tội phạm, cờ bạc.
Diệp Tang Tang bị dọa bởi điệu bộ này, tay luồn vào giữa đùi, nghĩ một lúc rồi mới khúm núm trả lời: "Hôm đó trời mưa to, tôi chạy xong cuốc cuối là hơn 6 giờ, nghĩ là chắc không còn ai trên đường nữa nên về nhà nghỉ ngơi."
Ánh mắt cô vô thức nhìn về góc trên bên phải, vừa nói vừa nghĩ tối đó rốt cuộc đã làm gì.
Muốn giả làm người bình thường, vậy thì đừng quá thông minh, nói chuyện cũng không cần quá lưu loát.
Diệp Tang Tang trời sinh đã biết diễn, cho nên việc này đối với cô là dễ như trở bàn tay.
"Có nhân chứng nào?" Cảnh sát trẻ không định bỏ qua, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Tang Tang tiếp tục hỏi.
Diệp Tang Tang mím môi, đáy mắt có chút lo lắng trả lời: "Chỉ có tôi và vợ tôi, vợ tôi được không?"
"Không được." Cảnh sát trẻ nâng mí mắt, liếc nhìn Diệp Tang Tang một cách sắc bén, dứt khoát tỏ vẻ không được.
Tay Diệp Tang Tang khẽ động, nắm lấy quần mình, sự lo lắng trong đáy mắt càng sâu hơn, ngẩng đầu đưa mắt nhìn chằm chằm cảnh sát nói: "Tôi thực sự là về nhà ngay, sao tôi có thể gϊếŧ người, cho dù có cho tôi mười lá gan thì tôi cũng không dám!"
Nghe thấy những lời Diệp Tang Tang nói, cảnh sát trẻ lại nhìn chằm chằm Diệp Tang Tang không chớp mắt, cơ thể bất giác ngồi thẳng dậy, dùng giọng chất vấn nói: "Tôi chỉ là đến điều tra một vụ trộm cắp, ai nói với anh là vụ gϊếŧ người."
Nghe vậy, đáy mắt Diệp Tang Tang thoáng hiện lên vẻ lúng túng, hốt hoảng giải thích: "Vừa rồi khi tôi vào, đồng nghiệp tôi nói, nói là đã chết người, có thể là do đồng nghiệp lái xe taxi làm."
"Anh tin tôi đi, tôi thực sự là vừa mới nghe nói, nên tôi tưởng anh điều tra vụ gϊếŧ người chứ!"
Vội vàng tự chứng minh, rất sợ dính líu đến chuyện này, khiến trên mặt cảnh sát trẻ điều tra lộ vẻ không kiên nhẫn: "Được rồi, được rồi, ra ngoài đi, đổi người khác vào."
Anh ta khoát tay, nhíu chặt mày.
"... Vâng... vâng ạ." Diệp Tang Tang hơi cúi người, đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Diệp Tang Tang quay đầu, đóng cửa phòng lại, khóe miệng nở nụ cười như có như không.
Chơi game phải nghiêm túc đàng hoàng,cho dù là npc mô phỏng ra thì cũng không phải cứ qua loa là có thể qua ải.
[Khá...khá lắm, nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy Diệp Tang Tang gϊếŧ người, thì căn bản là không dám tin cô ấy đã ra tay.]
[Trò chơi bây giờ đã biếи ŧɦái như vậy rồi sao? Còn muốn thử thách kỹ năng diễn xuất.]
[Phải nói là 《Hồ Sơ Tội Phạm》 biếи ŧɦái, còn cần người chơi có kỹ năng diễn xuất, nếu không bắt chước chân thực như vậy, thì lộ sơ hở là sẽ bị bắt.]
[Không phải phòng livestream bên cạnh cũng là, sau khi hoàn thành nhiệm vụ trước thì đắc ý quên mình, diễn xuất thái quá nên đã vào trại tạm giam, bất đắc dĩ chỉ có thể chơi lại, streamer cũng sắp khóc chết rồi.]
Diệp Tang Tang sau khi nhìn thấy cảnh sát đến hỏi dò, mặc dù bề ngoài tỏ ra thoải mái, nhưng trong lòng đã cảnh giác hơn mấy phần.
Người này không phải kém cạnh.
Cô nghĩ, cảnh sát sớm tiến hành điều tra lần thứ hai.
Cô sẽ không còn cách sự thật quá xa nữa.