"Cô Diệp, vừa rồi cô đã ngủ à?" Giọng hộ lý lạnh lùng, mang theo sự chất vấn bình tĩnh không chút dao động.
Diệp Tang Tang cau mày nhìn cô ta, hỏi với vẻ mặt không kiên nhẫn: "Mấy giờ rồi?"
"Bảy giờ ba phút tối." Hộ lý giơ tay nhìn đồng hồ.
Diệp Tang Tang ngồi dậy, nhìn chằm chằm hộ lý: "Cách trị liệu này rất hữu dụng với bệnh của tôi, tôi hy vọng cô đừng đυ.ng vào nó, cũng không cần biết thứ này dùng để làm gì. Tôi biết cô là người của ai, nhưng tôi là người có thể quyết định cô có công việc này hay không, tôi hy vọng cô bớt chút sự tò mò khi làm hộ lý của tôi."
Hộ lý im lặng không nói gì nữa, trở lại trạng thái người câm như trước.
Cô ta quay người dựng thanh chắn hai bên giường bệnh lên, sau đó lấy chiếc bàn nhỏ đặt lên trên, rồi lại quay người đặt khay thức ăn lên.
Đúng lúc Diệp Tang Tang cũng đang đói, thế là cầm chiếc thìa nhựa tiếp tục ăn.
Đúng giờ, hộ lý đến thu dọn đồ và lấy chiếc bàn nhỏ đi.
Chỉ là khi sắp bước ra khỏi cửa, cô ta dừng bước: "Cô Diệp, tôi không phải người mù chữ, tôi biết chữ."
Diệp Tang Tang nhìn hộp trò chơi "Hồ Sơ Tội Phạm" đặt trên xe lăn bên giường bệnh, không thay đổi sắc mặt nói: "Tôi biết."
Hộ lý mím môi, dừng một chút, sau đó bưng khay quay người rời khỏi.
Diệp Tang Tang lau miệng, nghiêng người về phía trước cầm chiếc hộp trên xe lăn lên, rồi lại tiện tay ném vào tủ bên giường bệnh.
Nửa phút sau, y tá vào, bưng theo khay thuốc.
Là một bệnh nhân "tâm thần", uống thuốc là điều bắt buộc.
Sau khi cô uống từng viên từng viên dưới sự giám sát của y tá, y tá mới quay người rời đi.
Diệp Tang Tang không có ý định móc nôn ra, nuốt vào rồi thì nuốt thôi.
Cô đưa tay vén chăn lên, dùng tay nắm lấy đùi di chuyển đến mép giường rồi thả xuống, sau đó lặp lại động tác, di chuyển đùi còn lại xuống.
Tiếp đó cô di chuyển xe lăn để tay vịn dựa vào mép giường, sau khi cố định bảng điều khiển, thì chậm rãi di chuyển.
Sau khi vặn vẹo cơ thể dời sang xe lăn, cô lại đưa tay chỉnh lại chân mình lần nữa.
Hai chân cô không hoàn toàn bị liệt, mà chỉ không dùng được sức lực gì, nhưng mượn ít lực thì vẫn có thể.
Sau khi dời lên, cô cầm lấy điện thoại của mình.
Nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, cô cầm điện thoại gọi một cuộc điện thoại.
"Luật sư Lâm, cô có thể bắt đầu hành động rồi" Cô chậm rãi nói.
Bên kia đầu dây, một giọng nữ lanh lẹ nhanh chóng đáp lại: "Vâng, cô Diệp."
Diệp Tang Tang cúp máy, sau đó mở điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm.
Cô đang tìm kiếm tình huống về vụ án của Vương Thuận, cô hơi tò mò, rốt cuộc tình huống vụ án này là gì.
Bây giờ là năm 2034, cách năm 2004 đã là ba mươi năm trôi qua.
Có điều cô không ôm hy vọng là mấy, vụ án xảy ra ba mươi năm trước vào thời không có Internet, cô không chắc có thể có được bao nhiêu thông tin trên mạng.
Đúng như Diệp Tang Tang nghĩ, trên mạng không thể tìm được mấy thông tin.
Chỉ là trong lúc đang xem lướt qua, cô vô tình nhấp vào một diễn đàn đã có từ rất lâu.
Là bài thảo luận mười năm, có nói về vụ án này nhưng thông tin cũng không khác gì mấy so với thông tin trò chơi thực tế ảo đưa ra.
Có lẽ là vì đủ độc ác tàn nhẫn, nên comment vô cùng nhiều.
Diệp Tang Tang tiếp tục lướt xuống, ánh mắt hơi dao động, có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc gây ra, nên cô cảm thấy đầu óc chậm chạp đi đôi chút.
Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại ở một câu trả lời nào đó.
Bình luận 122: Tôi có ấn tượng về vụ án này, nghe nói không chỉ mỗi Vương Thuận tử vong, mà còn những người khác. Nhưng vì thủ đoạn gây án quá tàn bạo, nên rất nhiều tài liệu của vụ án này đã bị niêm phong, không để người ngoài biết sự thật, sinh ra việc bắt chước phạm tội.
Nhìn câu trả lời này, ánh mắt Diệp Tang Tang lóe lên.
Còn trong phòng livestream trò chơi, khán giả đang vây xem, chờ Diệp Tang Tang tiết lộ sự thật và trốn thoát khỏi cảnh sát thì đều ngơ ngác?
Bởi vì trên màn hình trước mặt hiển thị streamer đã rời đi, livestream tạm thời gián đoạn.
Dòng bình luận thì vẫn đang hoạt động, không ít người bình luận dấu hỏi.
[? Streamer to bự của tôi đâu? Đột nhiên offline...]
[Tôi còn đang chờ biết sự thật đây! @Nhà phát hành trò chơi Hồ Sơ Tội Phạm, mau đưa streamer về cho tôi!]
[Chắc streamer có việc bị gọi đi rồi đấy, tôi điều tra rồi, cô ấy không phải là người nổi tiếng trên mạng, mà chỉ là người bình thường có được tư cách tham gia bản Close Beta, có việc rời đi cũng là chuyện bình thường thôi.]
Những lời an ủi không thể khiến cảm xúc của khán giả bình tĩnh lại, không ít người bắt đầu gửi tin nhắn, hỏi nhà phát hành trò chơi có thể liên hệ Diệp Tang Tang bảo online chơi game không.
Họ thực sự rất muốn xem tiếp!
Có vài người là chạy tới từ những phòng livestream khác, bởi vì hầu hết những phòng livestream khác đều tiến triển chậm, dọa không ít streamer sợ đến mức tè ra quần, chơi trò này thành trò chơi kinh dị.
Còn streamer không cần chơi lại trong toàn bộ quá trình như Diệp Tang Tang, thì với họ mà nói chẳng khác gì là xem sảng văn*.
*Sảng văn: Nhân vật chính làm mọi việc đều thuận lợi, đánh đâu thắng đó, thăng cấp nhanh chóng
Cho nên dù Diệp Tang Tang đã offline, nhưng không ít người vẫn ngồi lì trong phòng livestream.
Còn có người buồn chán, bắt đầu tặng quà.
Suy nghĩ của những người khác cũng nhanh nhạy lên, quyết định dùng tiền thuyết phục người, có tiền thì Diệp Tang Tang chắc chắn sẽ tích cực online thôi!
Với suy nghĩ như thế, đủ loại quà tặng đắt tiền bắt đầu xuất hiện trên màn hình chung, không có ý định dừng lại.
Và thế là quà tặng “Vòng sao lấp lánh” đắt nhất, đã hiển thị trên trang chủ Tinh Hoàn Livestream cùng các phòng livestream, rất nhanh liền thu hút một lượng lớn người đến xem.
Cùng bị thu hút, còn có bộ phận quản lý livestream của Tinh Hoàn Livestream.
Dữ liệu của Diệp Tang Tang liên tục tăng trên bảng xếp hạng nội bộ của Tinh Hoàn Livestream.
Quản trị viên nhấp vào, thấy màn hình trống rỗng thì ngơ ngác, lập tức liên hệ với quản lý.
Báo cáo lên từng cấp một.
Quản trị viên thử liên hệ với Diệp Tang Tang trong phòng livestream, lúc này mới phát hiện Diệp Tang Tang chưa từng đăng nhập vào Tinh Hoàn Livestream, nên không liên lạc được trong nền.
Không còn cách nào khác, họ chỉ có thể liên hệ với Diệp Tang Tang thông qua số điện thoại được đăng ký, gửi tin nhắn mời Diệp Tang Tang online.
Khi Diệp Tang Tang nhận được tin nhắn, cô vừa mới xem xong tất cả các bình luận trả lời trong bài đăng.
Bình luận có giá trị duy nhất, chỉ có bình luận 122.
Diệp Tang Tang thấy tin nhắn giục online do nhà phát hành trò chơi “Hồ Sơ Tội Phạm” gửi đến, nói các khán giả của cô chờ cô rất lâu rồi.
Cô: ???
Không phải là thứ yếu sao? Sao lại giống như đang giục đi làm vậy.
Ngẫm lại quả thực cũng không còn việc gì, cô vẫn là tiếp tục online vậy, dù sao thì cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ này đối với cô mà nói thú vị hơn nhiều so với thực tế.
Thế là cô đi uống chút nước, đóng cửa phòng lại, rồi trở về bên giường bệnh.
Còn về việc khóa cửa, ở bệnh viện An Định, bệnh nhân không có quyền khóa cửa, vì sợ họ phát bệnh làm hại bản thân.
Sau khi khó khăn lắm mới di chuyển trở lại giường, Diệp Tang Tang nằm xuống nhắm mắt lại.
Lúc mở mắt ra lần nữa, Diệp Tang Tang lại trở về trên chiếc taxi vào đêm mưa.
Cô nhớ đến việc khán giả giục mình online, thế là ấn mở khung hiển thị dòng bình luận gấp gọn.
"Lần sau offline tôi sẽ nói, có điều tôi đang dưỡng bệnh, nên thời gian online không cố định." Đã đồng ý livestream, Diệp Tang Tang cảm thấy mình nên báo cáo online hay offline mới đúng, vì vậy nói với camera livestream.
Dù sao cũng đã nhận được thiết bị hologram giá trị không nhỏ và tư cách tham gia bản Close Beta của công ty Tinh Hoàn.
Còn một nguyên nhân là, cho dù cô là "bệnh nhân tâm thần" thì cũng là một bệnh nhân tâm thần lễ phép.
Nghĩ đến đây, Diệp Tang Tang bổ sung thêm một nụ cười.
[A a a, đừng cười nữa! Tôi cảm thấy cười có chút biếи ŧɦái.]
[Nụ cười vốn khá thân thiện, nhưng khi tôi nhớ trước đó lúc cô ấy gϊếŧ Vương Thuận cũng là nụ cười này, thì trong lòng lập tức cảm thấy không đúng lắm.]
[Ha ha ha, Tang Tang cười một cái, là sống chết khó lường, đã để lại bóng ma tâm lý cho cư dân mạng.]
Diệp Tang Tang nhìn dòng bình luận, thu lại nụ cười, rồi gấp khung bình luận lại.
Cô nhớ, lúc mình offline, là muốn tra xem tư liệu thân phận của tài xế taxi Tôn Bân.
Thế là cô giơ tay lên, nhấp vào tra xem.
Sau khi xem xong, hình dung thế nào nhỉ.
Keo kiệt.
Keo nói ở đây, không phải nói con người Tôn Bân này keo, mà là nhà phát hành trò chơi keo.
Thông tin đưa ra vậy mà lại chỉ có những thông tin cơ bản như họ tên, giới tính, nơi cư trú, gia đình có mấy người, tính cách như thế nào.
Còn lại thì là tư liệu về gia đình anh ta và tư liệu cơ bản về đồng nghiệp với bạn bè ở Giang Thành.
Diệp Tang Tang còn cho rằng, nhà phát hành trò chơi ít nhiều cũng sẽ tiết lộ vài thông tin tại sao lại gϊếŧ người.
Nhưng không ngờ vẫn muốn người chơi tự mình đi tìm.
Cô sau khi xem xong thì im lặng một lúc, cẩn thận đọc kỹ tư liệu, xác nhận đã nhớ ngoại hình và đặc điểm cơ bản rồi thì lái xe rời đi.
Cô vốn muốn tìm một nơi, rửa sạch và xử lý hết toàn bộ bằng chứng trong xe, nhưng sau khi có được tư liệu thì cô lại không nghĩ như vậy nữa.
Ngôi nhà cô thuê có một cái sân, thích hợp giải quyết mọi thứ hơn những nơi khác.
Còn một vấn đề là, cô muốn biết phản ứng của vợ Tôn Bân là gì.
Trong tư liệu, tài xế taxi Tôn Bân là sống cùng với vợ.
Cô ấy là nhân viên phục vụ của một nhà hàng.
Tính cách hiền lành chất phác, gương mặt xinh đẹp, tuổi tác cũng ngoài ba mươi giống Tôn Bân.
Khi lái xe vào sân nhỏ, đèn trong nhà vẫn chưa bật lên.
Diệp Tang Tang cởϊ áσ mưa, áo khoác, giày trên người ra, sau khi lau tay thì cầm chìa khóa mở cửa.
Cô muốn có thêm thông tin nên không thể dọn sạch chứng cứ phạm tội trên xe.
Mở cửa ra, trong nhà tối om.
Hai người sống trong thôn ở thành phố, là nhà tự xây của nông thôn, dưới tình huống bên ngoài không có đèn đường chiếu sáng, thì ở trong nhà đưa tay ra cũng không thấy năm ngón tay.
"Cạch."
Diệp Tang Tang đang đưa tay mò mẫm muốn bật đèn lên, trong nhà đột nhiên phát ra âm thanh, thế là cô giật mình tay khẽ run lên vì tiếng động bất ngờ phát ra đó.
Dừng một chút, Diệp Tang Tang từ bỏ việc tìm kiếm công tắc, mà mở đèn pin mang theo bên người lên.
"Ối."
Diệp Tang Tang khẽ kêu lên theo bản năng.
Không chỉ cô, mà cả khán giả trong phòng livestream cũng vậy.
Bởi vì vào khoảnh khắc đèn pin trong tay cô chiếu ra, thì một khuôn mặt trắng bệch không có chút máu nào xuất hiện ở trung tâm ánh sáng.
Kết hợp với mái tóc rối bù, trông giống như một con ma nữ đến đòi mạng từ địa ngục.
Diệp Tang Tang nhìn về phía trước do dự hai giây, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Hai giây do dự vừa rồi khiến cô nhận ra, người được đèn pin chiếu vào là vợ của tài xế taxi Tôn Bân.
Sau khi nhận ra là ai, cô không sử dụng biệt danh hoặc gọi tên, mà rất tự nhiên nói: "Sao không bật đèn."
Người đối diện mím môi im lặng không nói, đưa tay ấn công tắc bên cạnh Diệp Tang Tang, bật đèn trong nhà lên.
"Làm xong rồi? Đừng quên việc tiếp theo, nhớ dọn sạch toàn bộ xe trước sáng mai."
Dáng người người phụ nữ nhỏ nhắn, giọng nói khàn khàn, như thể đã rất lâu rồi không mở miệng nói chuyện.
Diệp Tang Tang nhận ra, người phụ nữ này là người biết chuyện nhưng không nhúng tay vào.
Người phụ nữ thấy Diệp Tang Tang không nói chuyện, thì quay đầu nhìn cô: "Đừng trông chờ tôi giúp anh, tôi không biết gì về những những chuyện anh làm."
Diệp Tang Tang ngập ngừng gật đầu với người phụ nữ, tỏ ý sẽ nhanh chóng làm xong việc dọn dẹp.
Cô không vào phòng, mà suy nghĩ làm sao để pha thuốc thử tránh thí nghiệm ra phản ứng với thuốc thử luminol.
Việc lau sạch vết máu là quan trọng nhất, còn những thứ như hung khí, áo mưa, hay là quần áo thì đều có thể giấu hoặc đốt đi, chứ vết máu một khi bị cảnh sát dùng thuốc thử phát hiện ra vậy thì chẳng khác nào chứng cứ rành rành.
Ngay vào lúc Diệp Tang Tang đang suy nghĩ, thì người phụ nữ xách hai xô nhựa màu trắng đặt ở lối vào, đưa cho cô: "Đi đi, xử lý sạch sẽ."
Diệp Tang Tang đột nhiên nhận ra, bên trong chính là thứ cô muốn, chất tẩy rửa có thể khiến cảnh sát không phát hiện ra vết máu.
Cô nhìn người phụ nữ thật lâu, sau đó quay người ra khỏi cửa.
Mưa lúc này đã không còn rơi nữa, cô bắt đầu dọn dẹp mọi thứ trên xe.