Người Mù Bảo Ta Đừng Nhìn Lén Hắn Nữa

Chương 5

Ta vừa mới yên lòng, chuẩn bị say sưa nhìn người mù nhỏ tiếp tục cởϊ qυầи áo.

Ai ngờ, người mù nhỏ kia đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xà nhà, đỏ mặt hướng về phía ta nói: “Công tử, tại hạ thẹn thùng, cái này cũng không cần nhìn đi?”

Ta trợn tròn mắt, mất thăng bằng, ngã nhào vào trong chậu gỗ bốc hơi nóng kia.

Bùm một tiếng, nước bắn tung tóe khắp người của người mù nhỏ.

Ta bò ra khỏi chậu gỗ, tiết quát cất cao giọng mói: “Ngươi nhìn thấy được lão tử?”

Người mù nhỏ rõ ràng bị dọa, ý nắm lấy tay áo nhìn vào hư không, lắp bắp nói: “Nhìn…Nhìn không thấy.”

“Vậy làm sao ngươi thấy lão tử?”

Phất Hiểu cúi đầu, từ trong mũi hừ ra một câu: “Ta mắt mờ, những cảm quan khác thì khá nhạy bén, ánh mắt của công tử…”

Y càng nói giọng nói càng nhỏ: “Quá mức nóng bỏng. ta muốn bỏ qua cũng khó.”

“Ngươi đã biết sự tồn tại của ông đây từ lâu?”

Phất Minh mím môi không lên tiếng.

Ta cảm giác chính mình không giống sát thủ, giống một con thỏ ngu xuẩn, nhớ tới những lời nói mấy ngày nay y nói với con thỏ, tức giận thoáng một cái đốt đến ót: “Ngươi đùa giỡn ta à?”

“Ta không có!”

Phất Minh hoảng hốt ngẩng đầu, y không nhìn thấy ta, chỉ có thể miễn cưỡng thông qua âm thanh phân biệt phương hướng của ta.

Ta có thể cảm nhận được đôi mắt vô thần dưới lụa trắng kia đang cố gắng tìm kiếm ta, muốn thấy rõ mặt của ta.

Trái tim giống như bị một bàn tay siết chặt, khó chịu đến mức khiến ta có chút không thở nổi.

Quay khuôn mặt y đối diện với ta: “Ta ở đây.”

Sờ được một tay ấm áp, không rõ là nước mắt hay là nước đọng, ta không khỏi nhíu mày: “Ngươi khóc?”

Phất Minh lần mò túm lấy ống tay áo ta, hắn hoảng hốt giải thích: “Ta không đùa giỡn ngươi, ngươi không muốn bại lộ chính mình, ta sợ ngươi biết ta phát hiện ra sự tồn tại của ngươi, ngươi sẽ rời đi.”

Ta mím môi, ta thật sự nghĩ tới, nếu là y biết sự tồn tại của ta, ta lập tức rời khỏi nơi này.

Sát thủ, chỉ có sống ở địa phương không bị người biết mới có thể an toàn.

Cho dù y là một người mù tay chân trói gà không chặt không có bất kỳ uy hi*p nào với ta.

Phất Minh ngẩng đầu lên, có cái từ lớp dải lụa trắng trượt xuống rơi xuống tay của ta.

Lần này ta mới hiểu ra, đó là nước mắt của người mù nhỏ.

Giọt nước mắt này xuyên thấu qua da thịt gân cốt, nóng vào một góc trong lòng ta, ta từ trong đống người ch*t bò ra, luyện thành mình đồng da sắt, tâm địa lạnh lùng cứng rắn, góc kia đại khái là nơi mềm mại sạch sẽ cuối cùng trên người ta.

Còn tiếp.