Người Mù Bảo Ta Đừng Nhìn Lén Hắn Nữa

Chương 4

Tốt bụng có tác dụng cái cứt gì.

Ta kéo cánh tay, dựa vào khung cửa, nhăn mũi, còn có lần sau? Một lần đã bị ngươi hù ch*t, lần sau cho dù ngươi muốn leo núi đao vượt biển lửa ông đây cũng phải đi theo.

Y khập khiễng đi tới trước cái bàn lấy đồ trong sọt ra, gạo mì, rau xanh, còn có một miếng thịt khô nhỏ.

Ta lập tức đổi vị trí, nhỏ giọng trốn xa một chút.

Con thỏ chạy tới bên chân ta, ôm lá rau nhai giòn tan.

Phất Minh theo tiếng nhìn lại, nói: “Đi theo ta chịu tội, hôm nay làm chút đồ ăn ngon cho ngươi.”

Cách một dải lụa trắng, ta biết y không nhìn thấy, nhưng ta lại có ảo giác bị nhìn thấu, lập tức nín thở, dùng tất cả vốn liếng, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, thậm chí tim ta cũng sắp ngừng đập.

Cuối cùng, con thỏ kia kép lá rau lăn về trong ổ, Phất Minh theo tiếng đầu lệch ra khỏi quỹ đạo, ta mới từ từ bắt đầu hô hấp.

Buổi tối, Phất Minh làm một bàn thức ăn, đặc biệt xào một đĩa thịt khô.

Y đặt một bó thức ăn tươi trước ổ thỏ: “À, đã đồng ý với ngươi, ăn ngon.”

Ta nhìn con thỏ trơn bóng kia, trong lòng càng thêm kiên định, sớm muộn gì cũng có một ngày phải hầm nó.

Nhưng mà bây giờ có chuyện càng quan trọng hơn.

Cái đĩa thịt khô kia, Phất Minh không có ăn bao nhiêu, cuối cùng toàn bộ tiến vào bụng của ta.

Thịt a, ngon nhất trên thế gian.

Người mù nhỏ đi đứng không tiện, ta sợ y bị va chạm, nằm trên nóc nhà, ánh mắt sẽ không rời khỏi người y.

Con thỏ ng/u ngốc kia cũng vậy, Phất Minh đi đâu nó theo đó.

Phất Minh nấu mấy thùng nước ấm, ta biết y đây là muốn tắm rửa.

Trước kia khi y tắm rửa ta thì nằm ở nóc nhà, nghe tiếng nước ào ào.

Hôm nay thì khác, sợ y ngã sấp xuống, ta nhỏ giọng ngồi ở trên xà nhà trong phòng.

Ta nhướng mày, nhìn khuôn mặt trắng nõn của người m/ù nhỏ bị hơi nóng hấp đến ửng đỏ, trên chóp mũi còn treo vài giọt hơi nước, bởi vì trong phòng ngột ngạt, hắn hơi há miệng thở dốc.

Thấy y sờ bên hông, không biết như thế nào, ta theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.

Mặt của người m/ù nhỏ càng đỏ hơn, y lắp bắp nói: “Ngươi… Ngươi đi ra ngoài.”

Ta cả kinh, thiếu chút nữa từ trên xà nhà ngã vào trong chậu gỗ bốc hơi nóng kia.

Ổn định tinh thần, chỉ thấy con thỏ kia đạp chân, chạy ra ngoài.

Ha ha, thỏ ng/u ngốc.

Ta vừa mới yên lòng, chuẩn bị say sưa nhìn người mù nhỏ tiếp tục cởϊ qυầи áo.

Còn tiếp.