Ta sững sờ xoa ngực.
Y run giọng nói: “Coi như ta không biết ngươi tồn tại, ngươi muốn xem thì xem, có thể… Có thể, không để ta lại một mình hay không?”
Một lúc lâu không nói gì, ta mím môi, xoay người đi ra ngoài.
Tay của Phất Minh dừng lại giữa không trung, vẫn duy trì bộ dáng nắm tay áo ta.
Lúc ta xách nước nóng trở về, thì thấy y duy trì tư thế kia, khóc đến cả người run rẩy.
Ta đổ nước vào chậu gỗ, nhìn người khóc khổ sở, không biết nên làm gì bây giờ.
Trong thế giới của ta không có người khóc cho nên phải xử lý như thế nào.
Ta chỉ biết người, người sống và người ch*t.
Nhớ lại khi tâm trạng của con thỏ không tốt, lúc ăn không ngon, Phất Minh sẽ ôm con thỏ vào lòng vuốt lông thỏ, tâm trạng của con thỏ lập tức tốt hơn.
Vì vậy, ta ôm Phất Minh vào trong ng/ực, vuốt mái tóc của y, muốn làm cho tâm trạng của y tốt hơn một chút.
Phất Minh nắm lấy quần áo sau lưng ta khóc đến sắp tắt thở.
Ta tự hỏi có nên đ/á/nh ngất hắn hay không, để cho hắn nghỉ ngơi một chút.
Tay đ/ao ở sau cổ trắng nõn của y khoa tay múa chân một chút, ta lập tức buông tha.
Ta không xuống tay được.
Ta ôm ch/ặt y vào trong ng/ực, để cho y khóc thoải mái, cho dù ngất đi cũng sẽ ngất trong lòng của ta sẽ không té xuống đất.
Phất Minh vùi đầu trong lòng ta khóc thật lâu, cuối cùng chỉ truyền đến một hai tiếng khóc nức nở, nhưng y vẫn không ngẩng đầu lên, giọng y có tiếng khóc nức nở, buồn bực nói: “Ngươi... không đi nữa?’
Ta vuốt lưng thỉnh thoảng hay r/un r/ẩy của y, nói: “Ta không có chỗ để đi.”
Ta gập ngón tay, chống cằm của y, nâng mặt của hắn lên, chạm vào miếng lụa trắng ướt nhẹp nước mắt: “Ngươi thật sự có thể khóc.”
Vành tai trắng nõn của Phất Minh trong nháy mắt trở nên đỏ bừng.
Ta mạnh mẽ ôm ngang y lên.
Y la lên một tiếng, thân thể cứng ngắc: “Làm…Làm cái gì?”
Ta nói: “Tắm rửa.”
Trên đùi của Phất Minh có vết thương, nên ta đỡ cái chân bị thương lau người cho y.
Phất Minh nhìn gầy gò, nhưng có một lớp cơ bắp mỏng và đẹp.
Y giống như một con tôm chín, cả người hồng hồng, dựa vào bên cạnh chậu gỗ, ngoan ngoãn mặc ta chà dẹp xoa tròn.
Tắm xong, ta vớt người lên, dùng vải lụa bọc trở về phòng ngủ.
Ta tìm quần áo trong tủ quần áo mặc vào cho y.
Ta cầm dải lụa trắng sạch sẽ, đứng bên cạnh giường nhìn người ngồi trên giường hỏi: “Ta có thể thay dải lụa trắng cho ngươi không?”
Còn tiếp.