Trước mắt nàng là khu chợ lớn nhất của thành Phù Võng - Hóa Phố.
Khu phố hỗn loạn này bán đủ thứ, từ nguyên liệu, binh khí thần kỳ, đến pháp bảo, phù lục, con rối, đâu đâu cũng thấy. Cả những kẻ buôn bán nhân khẩu, giao dịch linh thú cũng không hiếm. Những chiếc l*иg gỗ, lều tạm bợ được dựng lên một cách ngổn ngang khiến con đường vốn đã chật hẹp càng thêm quanh co, chật chội.
Hủ Mục Điệp với ánh sáng vàng lấp lánh, lướt qua vài lần rồi đột ngột rẽ vào một ngõ hẻm, lóe lên trước một cửa sổ nhỏ bằng sắt rồi biến mất.
Mất dấu con bướm, Mục Tuyết khom người lại, tiến sát đến cái cửa sổ thấp bé ấy, nín thở chịu đựng mùi hôi hám, nhìn vào trong.
Căn nhà đá thấp lè tè chứa khoảng hai ba mươi người vì nhiều lý do khác nhau mà bán thân làm nô ɭệ. Trong này không có lối thoát nào khác, con bướm chắc chắn đang nằm trong tay một người nào đó.
“Xin hỏi, có ai nhìn thấy một con bướm màu vàng không? Nó đã bay vào trong này.”
Trong căn phòng tối tăm, hàng chục ánh mắt lạnh lùng đổ dồn về phía nàng. Những ánh mắt vô hồn, đầy hận thù, khinh bỉ và buông xuôi.
Nhưng câu trả lời nàng nhận được chỉ là sự im lặng chết chóc.
Mục Tuyết vẫn nhẹ nhàng cất lời: “Đó là Hủ Mục Điệp, đối với đa số mọi người, nó chẳng có tác dụng gì. Chỉ là tôi đang cần nó, có thể trả lại cho tôi được không? Tôi xin cảm ơn.”
Để lấy lại thứ nguyên liệu quý hiếm và dễ vỡ này một cách êm thấm, nàng dịu dàng đến mức chẳng giống bản thân mình chút nào.
“Tôi có thể trả công, muốn gì cũng được, tuyệt đối không nuốt lời.”
Từ trong bóng tối vang lên một tiếng cười khẩy, một gã đàn ông rách rưới trong góc nhổ bãi nước bọt đặc quánh.
“Những kẻ như bọn ta, chẳng còn gì để hy vọng. Linh thạch ư? Chẳng có chỗ để tiêu. Đồ ăn ư? Cũng chẳng muốn. Duy nhất chỉ muốn… ha ha.”
Người đàn ông nhìn nửa khuôn mặt tươi cười của Mục Tuyết qua cửa sổ, từ từ đứng dậy, cười một cách lộ liễu:
“Cô em lại gần thêm chút nữa, con bướm cô em muốn tôi sẽ trả lại.”
Mục Tuyết vẫn đứng yên bên cửa sổ, ngay cả nụ cười dịu dàng trên khóe miệng cũng chẳng hề thay đổi, dường như đang chờ người đàn ông kia tự tiến lại gần. Đôi tay sau lưng nàng bất giác xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay, sẵn sàng thi triển một trong trăm loại thuật pháp có thể lấy mạng người khác trong nháy mắt.
Nàng chỉ là không thích gây chuyện, chứ không có nghĩa là dễ bắt nạt.
Bạn thân của nàng, Nguyễn Hồng Liên, từng nhận xét: “Tiểu Tuyết, nhìn cậu hiền lành, chẳng có chút tâm cơ nào, nhưng thực ra bên trong toàn một màu đen.”
Mục Tuyết chẳng để tâm, coi đó như lời khen ngợi. Từ nhỏ lớn lên ở Phù Võng Thành, ai mà chẳng dính chút đen tối. Ở nơi này, những đóa sen trắng thuần khiết sớm đã bị vùi xuống đất rồi.
Gã đểu cáng kia chưa kịp tiến lên, đã có một bàn tay từ trong nhà đá vươn ra ngoài cửa sổ. Bàn tay gầy guộc, trắng bệch, đầy vết thương, nhưng giữa ngón trỏ và ngón giữa lại kẹp nhẹ một con bướm vàng.
Bàn tay giơ ra trước mặt Mục Tuyết, nhưng chủ nhân của nó vẫn ẩn mình trong bóng tối, khiến nàng thậm chí không thể nhìn rõ khuôn mặt.
“Cầm lấy đi.” Giọng nói lạnh lùng, mang theo âm sắc đặc trưng của tuổi thiếu niên.
“Cảm ơn, cậu cần tôi trả ơn gì không?” Mục Tuyết hơi ngẩn người, cẩn thận nhận lấy con bướm quý giá, “Tiền bạc, thức ăn, hay bất cứ thứ gì. Cậu có thể đưa ra yêu cầu, miễn là không quá đáng.”
“Không cần, đi đi.” Giọng nói đáp lại mang theo sự mệt mỏi và chán chường.
Mục Tuyết đợi thêm một lát, nhưng trong cửa sổ vẫn chỉ là một khoảng im lặng, nàng bèn quay người rời đi.
Không biết đã trôi qua bao nhiêu ngày, Mục Tuyết và Nguyễn Hồng Liên sánh bước trên Hóa Phố, vừa bán xong một pháp khí mới nhất của mình cho gia chủ họ Lôi, kiếm được một khoản kha khá, tâm tình vô cùng thoải mái.
Pháp khí do nàng chế tạo luôn là những tác phẩm tinh xảo, khiến Lôi lão đại vô cùng hài lòng, đặc biệt cử Lượng Tử đi tiễn hai người.
“A Liên, hôm trước tôi suýt nữa làm mất Hủ Mục Điệp ở đây. Phải đuổi theo mấy con phố mới lấy lại được.” Mục Tuyết kể với người bạn thân.
“Một con bướm mà cũng không giữ được, cậu còn có thể hồ đồ hơn không?” Nguyễn Hồng Liên không bỏ lỡ cơ hội chọc nàng, “Tôi nói cậu nên mua một người hầu đi, nhìn nhà cậu bừa bộn thế kia. Đi, mua một bà thím, có thể nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa. Hoặc mua một con nhãi con, giúp cậu mua sắm quần áo, thu xếp mọi thứ.”
“Nhưng tôi không thích người khác động vào đồ đạc của mình.”
“Một người luyện khí cấp bậc như cậu, nhà ai chẳng có vài người chạy việc.” Nguyễn Hồng Liên quay sang cười với Lượng Tử, “Đã đến Hóa Phố rồi, nhân tiện anh Lượng ở đây, nhờ anh ta giúp chọn một người đi.”
Ma Linh giới không có thói quen truyền thừa môn phái, đa số đạo pháp đều được truyền thừa theo gia tộc. Họ Lôi là một gia tộc chuyên buôn bán, người nhà họ Lôi ai cũng khéo ăn nói, giỏi xử lý quan hệ.
Quả nhiên, Lượng Tử vui vẻ đáp: “Mục đại gia và Nguyễn đại gia đến đây mua người, đó là nể mặt nhà họ Lôi chúng tôi. Cả con phố này đều là đất buôn bán của nhà tôi, hai vị muốn loại người nào, làm ngay một tờ văn khế là có thể mang đi, giá cả chắc chắn là ưu đãi nhất.”
Mục Tuyết nghĩ đến đống nguyên liệu luyện khí chất đống trong nhà, cùng những túi trữ vật lớn nhỏ khó phân loại, đột nhiên cảm thấy đề nghị của Nguyễn Hồng Liên rất có lý. Nàng không cần người giặt giũ nấu nướng, nhưng lại rất cần một trợ thủ có thể giúp đỡ trong việc luyện khí.
“Vậy thì cảm ơn nhiều, tôi muốn một người có thể giúp được trong việc luyện khí.” Mục Tuyết đếm trên đầu ngón tay, “Trước hết phải biết chữ, sau đó phải phân biệt được tất cả nguyên liệu luyện khí cấp ba trở xuống, tốt nhất là có chút hiểu biết về dược lý, cơ bản về yêu thú cũng phải biết. Nếu có thể giúp tôi xử lý sơ bộ nguyên liệu cấp thấp thì càng tốt, nếu người đó cũng là tu sĩ Trúc Cơ, có thể hóa vật và giúp tôi kiểm soát hỏa hầu thì…”
“Dừng lại, dừng lại, cậu đang mua người hầu hay mời một tông sư luyện khí về nhà vậy?” Nguyễn Hồng Liên vội vàng ngắt lời.
“Không, không có người như vậy sao?” Mục Tuyết lập tức thất vọng.
“Tu sĩ cấp thấp Luyện Khí kỳ sẵn sàng bán thân làm nô bộc rất hiếm, nhưng nếu Mục đại gia muốn nhận làm đồ đệ, dẫn theo bên người dạy dỗ dần dần, thì vẫn có thể gặp được, chỉ là giá cả hơi cao.” Lượng Tử ho một tiếng, “Nếu Mục đại gia muốn tìm một trợ thủ như vậy, tôi sẽ cẩn thận để ý giúp cô.”
“Nhận đồ đệ thì phiền phức lắm, tôi đâu có thời gian dạy dỗ, thôi bỏ qua đi.” Mục Tuyết vung tay.
Đang lúc mấy người nói chuyện, họ đi ngang qua một sân nhỏ, phía đầu hành lang bỗng vang lên một tràng tiếng hò hét ồn ào.
Một cậu nhóc từ góc tường ló ra, nó giẫm lên lan can gỗ, nhảy xuống đất, khi tiếp đất thì khom người giảm xung lực, rồi nhanh chóng lao về phía cổng bên.
Tứ chi gầy guộc, nhưng động tác lại nhanh nhẹn, dứt khoát. Giống như một chú nai nhỏ đang chạy trong rừng, tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại một bóng dáng thoáng qua trong tầm mắt mọi người.
Nhưng chú nai trong rừng chắc chắn sẽ bị sói bắt được, cậu nhóc trước mắt cũng vậy.
Mấy gã đàn ông to lớn hò hét đuổi theo từ phía sau hành lang, họ chia nhau chặn đường cậu nhóc nô ɭệ đang chạy trốn, khi nó không kịp né tránh, họ túm lấy mắt cá chân cậu, ghì chặt cậu xuống đất.
Thằng nhóc giãy giụa, một gã đàn ông đầu trọc túm lấy tóc cậu, tát cho cậu mấy cái đau điếng.
“Đừng… đừng đánh nữa, đại ca, tôi không chạy nữa.” Cậu nhóc lập tức xin tha.
Gã đầu trọc thở hổn hển, ấn đầu cậu xuống mắng: “Chạy nữa đi? Chạy được không?”
Thấy đối phương đã chịu nhục xin tha, hắn vừa buông lỏng tay một chút.
“Á!” Gã đầu trọc kêu thét lên, nhảy ra xa, ôm lấy ngón tay đầy máu của mình.
Chú nai nhỏ vừa cắn người liền nhân cơ hội thoát khỏi, lăn từ bậc thềm hành lang xuống, vừa hay rơi ngay bên cạnh Mục Tuyết.
Mục Tuyết cúi xuống nhìn cậu, một cậu nhóc gầy gò, chưa đầy mười tuổi. Mái tóc rối bù che khuất nửa khuôn mặt, không nhìn rõ mặt mũi.
Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn thấy Mục Tuyết, đột nhiên quỳ xuống trước mặt nàng: “Chị là người đến mua nô ɭệ phải không? Mua tôi đi được không?”
Nói xong, cậu đưa tay gạt mái tóc dài che trán, để lộ ra một đôi mắt vô cùng đẹp.
Cậu nhóc gầy trơ xương này sau khi gạt mái tóc rối bù, lại có một khuôn mặt vô cùng tinh xảo, nổi bật nhất là đôi mắt. Hàng mi dài mềm mại, đôi mắt với màu sắc thuần khiết, đường cong mí mắt hoàn hảo, khi nhìn người từ dưới lên, dễ dàng khiến người ta mềm lòng.
Cậu rất hiểu ưu điểm của mình, và cũng biết cách tận dụng nó. Mục Tuyết thậm chí nhận ra, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, cậu đã điều chỉnh lại hơi thở hỗn loạn, thẳng lưng lên, và bắt đầu giới thiệu bản thân một cách rõ ràng.
“Tôi là Tiểu Sơn.” Cậu nhóc lén nhìn Mục Tuyết, đầu tiên nhìn vào đôi tay nàng, đó là đôi tay đã dành nhiều năm tháng trong phòng luyện khí, hóa vật, chế tác pháp khí, mang những vết chai và màu da đặc trưng của một luyện khí sư cao cấp.
Sau đó, cậu nhìn vào những chiếc nhẫn điều khiển rối trên ngón tay nàng, rồi nhìn thấy xương yêu thú nàng vừa mua ở chợ còn cầm trên tay, vì vậy những lời tiếp theo của cậu trở nên trôi chảy hơn.
“Tôi biết chữ, còn biết phân biệt nguyên liệu luyện khí, tất cả nguyên liệu cấp bốn trở xuống, tôi đều nhận biết được.” Nói đến đây, cậu ngẩng mắt lên, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn chằm chằm vào Mục Tuyết, “Chị mua tôi về nhà đi.”
Mục Tuyết thừa nhận, mấy câu nói này của cậu gần như đúng vào điểm nàng cần. Đống nguyên liệu luyện khí khổng lồ của nàng đã lộn xộn đến mức ảnh hưởng tốc độ luyện khí của nàng rồi.
“Yêu Thú Thông Khảo, Luyện Khí Sơ Cấp, Hóa Vật Chí tôi đều đã học qua.” Cậu nhóc dò xét thần sắc của nàng, thận trọng thêm vào giá trị của mình.
Khi nghe đến mấy chữ “Yêu Thú Thông Khảo”, Mục Tuyết suýt nữa đã gật đầu đồng ý.
“Cái này không được, nó quá thông minh. Những kẻ thông minh đều rất phiền phức.” Nguyễn Hồng Liên áp sát tai nàng nhắc nhở, “Nó chỉ nhìn một cái, đã nắm thóp cậu rồi. Nuôi một đứa trẻ như vậy trong nhà, lớn lên chắc chắn sẽ là một con sói. Đến lúc nào đó quay lại cắn cậu, nuốt chửng cậu mà chẳng nhả xương.”
Mục Tuyết do dự một chút.
“Chuyện gì vậy?” Lượng Tử nhíu mày hỏi mấy người đàn ông đang ở đó.
“Anh Lượng. Chỉ là một chút sơ suất thôi.” Gã đầu trọc thấy Lượng Tử tự mình đi cùng, biết đây là khách quý, dù trong lòng cực kỳ tức giận nhưng cũng không dám kéo người đi, chỉ cúi đầu giải thích nhỏ, “Đây là người nhà họ Yên đã đặt trước, tối nay phải đến phòng số ba hầu hạ, thằng nhóc này không biết điều, dám bỏ chạy.”
“Vô lý, mau kéo đi.” Lượng Tử ra hiệu.
Khi nghe đến mấy chữ “phòng số ba”, Tiểu Sơn quỳ dưới đất lập tức run lên.
Ngay cả Mục Tuyết cũng từng nghe qua, đó là một nơi khét tiếng, những nô ɭệ bị đưa vào đó, cơ bản không mấy ai sống sót trở ra.
Cậu vội vàng nắm lấy vạt áo Mục Tuyết, nói gấp gáp: “Mua tôi đi, chị ơi. Tôi biết làm mọi thứ, ăn ít, sức khỏe cũng tốt, có thể kiếm tiền cho chị.”
Dù rất thông minh, nhưng dường như cũng chỉ là một đứa trẻ đã đến đường cùng. Khi gã đầu trọc giơ tay định kéo cậu đi, cậu chỉ biết đáng thương bám chặt lấy vạt áo Mục Tuyết không buông.
“Nói nhảm, cánh tay que củi như mày mà cũng dám nói sức khỏe tốt. Buông ra! Không buông xem tao xử mày thế nào.” Cánh tay to lớn của gã đầu trọc đã vung lên, mang theo tiếng gió.
Nhưng cánh tay thô kệch đó đã bị một cánh tay máy lạnh lẽo chặn lại.
“Chủ nhân nói, không được động đến người này.” Một con rối sắt không biết từ đâu xuất hiện, chặn tay người đàn ông, khàn khàn nói.
Gã đầu trọc cao lớn, thân hình như núi, tu vi trong đám đánh thuê ở Hóa Phố cũng thuộc hàng cao, đã là tu sĩ Trúc Cơ.
Nhưng con rối bé bằng cái chén này, với cánh tay dài như ống nước, lại dễ dàng đỡ được cánh tay hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích.
Còn chủ nhân của nó, Mục Tuyết, đứng bên cạnh, thậm chí chẳng cần bấm quyết, chỉ nhẹ nhàng điều khiển con rối tầm thường nhất của mình.
Lượng Tử và gã đầu trọc liếc nhau, thực sự hiểu được ý nghĩa của danh xưng “Mục đại gia”.