Nam Chính Ta Chọn Nhất Định Phải Thành Công!

Chương 4

Thân hình bé nhỏ của Tiểu Ngư lọt thỏm dưới gầm giường Thẩm Mạn Vân.

"Vân… tỷ tỷ?" Tiểu Ngư níu lấy cánh tay Thẩm Mạn Vân đang rút ra, đôi tay bé xíu nhuốm đầy máu, cái cảm giác trơn trượt của nó khiến toàn thân Thẩm Mạn Vân lạnh đi.

"Ngoan lắm." Thẩm Mạn Vân kéo vạt áo, cố lau đi vết máu đáng sợ nhưng nàng không thể ngăn được dòng máu đang chảy ra.

Hơi thở nàng rối loạn nhưng vẫn cố đè thấp giọng trấn an Tiểu Ngư: "Muội trốn ở đây, được không? Từ bé muội đã rất ngoan ngoãn rồi… Nếu có ai tìm muội thì cứ nói rằng muội tên là Tiểu Ngư, muội là… là con người."

Cơ thể Tiểu Ngư run lên bần bật, bé hoảng sợ nhìn theo bóng lưng Thẩm Mạn Vân đang rời đi:

"Vân tỷ tỷ… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không có gì đâu, chẳng phải trước kia Vô Vọng thành cũng như vậy sao? Muội cứ ngoan ngoãn đi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

Thẩm Mạn Vân buông màn giường xuống, vội vàng lao ra ngoài.

Nàng không thể cứ trốn mãi ở chỗ này, nàng còn phải đi báo tin cho những hồn tộc khác.

Thẩm Mạn Vân biết, Yến Phi Quang sẽ không quay về nữa nên trong Vô Vọng thành giờ chỉ còn lại một mình nàng.

Sau khi loạng choạng mở cửa, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt Thẩm Mạn Vân là những dây thường xuân mà nàng đã nuôi dưỡng bao năm nay rủ xuống từ bức tường đổ nát, giờ đã trở nên úa tàn.

Một hộ vệ Vô Vọng thành phụ trách canh giữ bên ngoài tiểu viện bị trúng tên ngay giữa ngực. Dưới mũi tên, thân thể hắn đột ngột phình to rồi hóa thành một con quái vật dữ tợn, hắn gào rú nhổ mũi tên ra rồi lao vào cuộc chiến điên loạn trong thành.

Phía xa xa thấp thoáng bóng dáng của hàng ngũ binh lính chỉnh tề, phía sau là các tu sĩ hợp trận, bày trận pháp vây kín toàn bộ Vô Vọng thành.

Đội quân tiền tuyến do nữ chính dẫn đầu đã công phá được tường thành. Tiếng bước chân của đội quân được huấn luyện nghiêm chỉnh gần như đều tăm tắp, tiếng động vang rền làm chấn động cả mặt đất.

Vài binh sĩ nhanh chóng khống chế vị hồn tộc vừa mới bị cuồng hóa kia rồi tiến về phía tiểu viện nơi Thẩm Mạn Vân đang đứng.

Thẩm Mạn Vân biết mình không thể thoát khỏi đây nữa. Nhưng may thay, nàng là con người. Nghĩ đến vị nữ chính trong sách vốn thông minh sáng suốt, có lẽ nàng ta sẽ không làm gì một người bình thường như nàng.

Cứu được một người thôi cũng được.

Nàng phải quay lại bảo vệ Tiểu Ngư.

Cô bé ngoan như thế, chắc hẳn sẽ không giống những hồn tộc khác bị…