Nam Chính Ta Chọn Nhất Định Phải Thành Công!

Chương 3

Thẩm Mạn Vân nghĩ vậy rồi lười biếng nheo mắt, lim dim ngủ dưới ánh mặt trời sau trận tuyết lớn.

Khi khép mắt lại, nàng cảm nhận được mặt đất dưới thân khẽ rung chuyển, tựa như có ngàn vạn kỵ binh đang giẫm đạp qua.

Kèm theo cơn chấn động ấy, một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang vọng trong tiềm thức của nàng.

"Phi Quang đã có thể vì ta mà dâng hiến sinh mệnh thì giờ đây một tòa thành này nữa cũng chẳng đáng là bao.”

"Chỉ còn thiếu nơi này nữa thôi, bản đồ của ta chỉ thiếu Vô Vọng thành…"

"Toàn bộ hồn tộc còn sót lại đều tập trung ở Vô Vọng thành. Những năm qua, chắc hẳn Phi Quang đã rất cực khổ mới trấn áp được bọn chúng."

"Không sao cả, sau ngày hôm nay, toàn bộ hồn tộc sẽ không thể làm hại nhân gian được nữa."

"Tiến công! Tất cả hồn tộc trong thành, gϊếŧ không tha!"

Giọng nàng ta giống hệt như Thẩm Mạn Vân tưởng tượng – uyển chuyển, dễ nghe, thanh âm trầm ổn, kiên định và đầy tự tin, mỗi một chữ thốt ra đều tựa như một lời tuyên cáo.

Nàng ta chính là nhân vật chính của cuốn sách này, cả thế giới đều xoay quanh nàng ta.

Thẩm Mạn Vân đột ngột mở bừng mắt, chợt nhận ra điều gì đó.

Không kịp suy nghĩ đầu đuôi, nàng chỉ biết bản thân hiện tại nên làm gì.

Thẩm Mạn Vân lao ra khỏi đình, bàn chân trần giẫm lên mặt tuyết lạnh buốt, những mũi băng sắc nhọn đâm vào da thịt khiến lòng bàn chân nàng đau nhói nhưng nàng chẳng bận tâm.

Nàng nhào tới, ôm lấy Tiểu Ngư khi một chân muội ấy đã bước ra khỏi ngưỡng cửa tiểu viện.

"Ơ? Vân tỷ tỷ?" Tiểu Ngư quay đầu lại, ánh mắt đầy thắc mắc nhưng vẫn ngoan ngoãn, không hề vùng vẫy khỏi cái ôm đột ngột của Thẩm Mạn Vân.

Cùng lúc với tiếng trẻ thơ non nớt vang lên giữa trời đông giá rét là một mũi tên lửa phá gió bay đến.

Mũi tên sắc bén xé gió xuyên thủng bức tường viện, lướt qua bả vai Thẩm Mạn Vân, để lại một vệt cháy xém.

Ngay sau khoảnh khắc nóng rát ấy, một cơn đau nhức nhối truyền tới cánh tay khiến nàng nhíu chặt mày.

Nàng cúi đầu, trông thấy những giọt máu đỏ tươi của mình nhỏ xuống khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Ngư.

Đôi mắt trong veo của cô bé lập tức mở to, ánh sáng ngây thơ nơi đáy mắt bị nỗi kinh hoàng lấp đầy.

Thẩm Mạn Vân vội vàng kéo tay áo, lau đi vệt máu trên mặt cô bé, càng ôm chặt cô bé vào lòng hơn.

"Trốn vào trong!" Thẩm Mạn Vân nghiến răng, gắng chịu cơn đau, đẩy Tiểu Ngư vào phòng mình.