Nam Chính Ta Chọn Nhất Định Phải Thành Công!

Chương 2

Hôm nữ chính nhận lời thành hôn với nam chính, Yến Phi Quang đã rời đi, không rõ tung tích.

Phong thư Yến Phi Quang gửi đến Thẩm Mạn Vân và tin tức đại hôn từ Lạc Ấp truyền đến Vô Vọng thành cùng một lúc.

Vậy nên, Thẩm Mạn Vân biết Yến Phi Quang đã đi rồi.

Mạch truyện chính trong sách sẽ không vì nàng xuyên vào mà thay đổi.

Yến Phi Quang cũng chỉ là chủ nhân của nàng mà thôi. Nàng chỉ là đại phu trong phủ y nên cũng sẽ chẳng để lại chút dấu vết nào trong sách.

Yến Phi Quang bao lần vì cứu nữ chính mà chịu thương tích, tất nhiên cũng phải có người chữa trị cho y. Bằng không làm sao y có thể đứng thẳng lưng trước mặt nữ chính vào lần tiếp theo, kiên định che chở nàng ta trong vòng tay mình?

Chỗ ở của Thẩm Mạn Vân tại Vô Vọng thành là một tiểu viện yên tĩnh nằm sát bên phủ thành chủ của Yến Phi Quang.

Hôm nay là một ngày hết sức bình thường, ánh mặt trời đổ xuống mặt tuyết khiến những bông tuyết li ti phản chiếu ánh vàng lấp lánh dễ khiến người ta ngộ nhận rằng mùa xuân đang đến gần.

Tường viện leo đầy dây thường xuân xanh biếc, lác đác điểm xuyết vài đóa hoa vàng úa, đây là thứ mà Thẩm Mạn Vân đã trồng sau khi đến nơi này chưa được bao lâu.

Nàng nằm trên ghế trúc giữa sân, tắm dưới ánh mặt trời, trong tay cầm lá thư từ biệt mà Yến Phi Quang gửi tới.

Một bé gái nhỏ nhắn đáng yêu kiễng chân lên nói với nàng: "Vân tỷ tỷ, muội đưa thư đến rồi."

"Tiểu Ngư giỏi lắm." Thẩm Mạn Vân khen ngợi, lấy từ trong lòng ra một túi kẹo nhỏ đặt vào tay cô bé.

"Khi nào thì Yến thúc thúc mới quay về ạ?" Tiểu Ngư cúi đầu, cẩn thận nhét túi kẹo vào lòng rồi hỏi nàng với khuôn mặt đầy vẻ chờ mong.

"Có lẽ sẽ không trở về nữa đâu." Thẩm Mạn Vân nhẹ giọng nói, xoa nhẹ đầu cô bé.

"Vậy ngày mai muội còn có thể đến đây đọc sách nữa không?" Tiểu Ngư hỏi.

"Đương nhiên là được." Thẩm Mạn Vân gật đầu.

Nàng cảm thấy cứ sống trong một quyển sách như thế này cả đời cũng không tệ.

Nơi đây có ánh mặt trời, có một góc sân nhỏ thuộc về riêng nàng, có những cây cỏ cùng nàng trải qua bao tháng năm.

Và… cũng có Yến Phi Quang nữa.

Dù Thẩm Mạn Vân biết y đã rời đi và sẽ không quay lại nữa nhưng ít nhất y vẫn đang ở dưới cùng một bầu trời với nàng.

Mặc dù y không giành được trái tim nữ chính nhưng y vẫn còn sống, vậy là đủ rồi.

Thẩm Mạn Vân nghĩ vậy rồi lười biếng nheo mắt, lim dim ngủ dưới ánh mặt trời sau trận tuyết lớn.