Thẩm Mạn Vân vội vàng quay lại phòng, dưới gầm giường vang lên tiếng nức nở khe khẽ của Tiểu Ngư.
Máu từ vết thương trên cánh tay nàng vẫn không ngừng chảy ra. Sắc đỏ loang lổ, men theo sàn nhà thấm vào tấm rèm trắng rủ xuống cạnh giường nhuộm thành một mảng đỏ tươi.
Ngay sau đó, tiếng nức nở của Tiểu Ngư dần biến thành những tiếng thét chói tai, sắc bén đến mức như thể muốn đâm thủng màng nhĩ.
Bên ngoài thành quá hỗn loạn, máu của nàng, tiếng chém gϊếŧ không ngừng, tất cả đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến thần kinh mong manh của Tiểu Ngư.
Thẩm Mạn Vân không thể ngăn cản sự cuồng hóa của hồn tộc.
Nàng khẽ cúi người, muốn kéo Tiểu Ngư ra khỏi gầm giường, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một mũi gai xương khổng lồ từ dưới gầm giường nhô ra đâm xuyên qua bả vai nàng.
Mũi gai liên tục sinh trưởng, treo nàng lơ lửng giữa không trung.
Thẩm Mạn Vân sững người, cơn đau còn chưa kịp truyền đến thì ở sau lưng, cửa phòng đã bị ai đó đẩy mạnh.
Có lẽ là…
Yến Phi Quang?
Trong mười năm nàng ở chung với Yến Phi Quang, đã vô số lần y cứu lấy Vô Vọng thành.
Dù biết rõ y đã rời đi nhưng Thẩm Mạn Vân vẫn ôm lấy một tia hy vọng mà quay đầu lại.
Chỉ trong khoảnh khắc nàng nghĩ đến Yến Phi Quang, cơn đau chậm trễ rốt cuộc cũng ập đến khiến thân thể nàng co giật dữ dội.
Thẩm Mạn Vân cố gắng ngoái đầu nhìn, nhưng thứ nàng trông thấy là ánh sáng phản chiếu từ giáp bạc của binh sĩ.
Ánh sáng đó rực rỡ và chính trực biết bao.
Không phải Yến Phi Quang. Đó là quân lính công thành.
"Ta không phải… hồn tộc…"
Thẩm Mạn Vân há miệng muốn lên tiếng nhưng lại cảm giác cổ họng mình bị một thứ gì đó lạnh lẽo cứng rắn chặn lại.
Thì ra đó là gai xương sắc nhọn mọc ra từ Tiểu Ngư sau khi cuồng hóa đã cắt đứt cổ họng nàng.
Từ phía sau nhìn lại, gai xương ấy trông chẳng khác nào mọc ra từ chính cơ thể nàng.
Tướng lĩnh dưới trướng nữ chính đều là những kẻ thiện chiến, tác phong quả quyết. Sau khi "xác nhận" nàng là hồn tộc, bọn họ lập tức đâm mũi thương lóe sáng phù chú vào thẳng hậu tâm nàng.
Phù chú trên mũi thương là để trấn áp hồn tộc nhưng nó không có tác dụng với nàng.
Song Thẩm Mạn Vân chỉ là một con người yếu ớt, cú đâm này đã đủ để lấy mạng nàng.
"Phập!"
Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ hoàn toàn tấm rèm trắng như tuyết.
Tiểu Ngư bị Thẩm Mạn Vân giấu ở dưới gầm giường bò ra, nhưng dáng vẻ cô bé lúc này đã không còn là dáng vẻ một đứa trẻ loài người bình thường nữa.
Bốn chi của cô bé chống trên mặt đất một cách quỷ dị, gai xương xòe ra đón lấy thân thể đang rơi xuống của Thẩm Mạn Vân.