Câu Dẫn Sai Người Bị Hoàng Tử Cấm Dục Độc Chiếm

Chương 11

Ánh mắt chỉ mới dừng nơi đai lưng hắc ngọc khắc hoa tinh xảo của hắn, đã cảm nhận được một luồng áp lực trầm trọng đè xuống.

Hàm Song thấy Lạc Sanh bị dọa đến nỗi không thốt nên lời, đành phải thay nàng hành lễ Ngũ Vương, thấp giọng nói: “Điện hạ thứ tội, tiểu thư nhà ta không phải cố ý mạo phạm.”

Lạc Sanh cũng vội vàng tiếp lời: “Thần nữ biết tội, xin điện hạ khoan dung.”

Tiêu Sở Hoài không hề đáp lại, Lạc Sanh cứ tưởng mình đã thoát được một kiếp, vội kéo Hàm Song chuẩn bị cáo lui: “Thần nữ xin phép lui trước.”

Khi sắp lướt qua vai Tiêu Sở Hoài, lại nghe hắn thong thả cất lời: “Lạc cô nương.”

Bước chân của Lạc Sanh lập tức cứng đờ.

Tiêu Sở Hoài khẽ nhướng mày, trông thấy dáng vẻ lúc nào cũng e dè sợ sệt của nàng, trong lòng bỗng dấy lên chút tò mò: “Xin hỏi, ta là kẻ chuyên ăn trẻ con hay sao?”

Vốn dĩ Lạc Sanh đã vô cùng căng thẳng, nghe vậy thì đầu óc liền ong ong: “Không, không ăn đâu ạ.”

Lời vừa thốt ra, nàng liền hận không thể khâu miệng mình lại – nàng vừa nói lung tung gì vậy!

“Ừm.” Tiêu Sở Hoài giọng trầm khẽ đáp, bước chân chậm rãi tiến về phía trước, lại thản nhiên bổ sung một câu: “Chỉ có điều cũng không nhất định.”

“Thỉnh thoảng cũng ăn những tiểu hài tử thích trốn sau vách tường nghe trộm.”

Lạc Sanh: “?!”

Dù phản ứng chậm chạp, nhưng nghe đến đây mà còn không hiểu Tiêu Sở Hoài đang ám chỉ nàng lén nghe trộm, thì nàng ngu ngốc đến cực điểm rồi.

Huống chi nàng và mẫu thân vừa mới lén nghị luận về Tiêu Sở Hoài cả một buổi chiều, trong lòng sao có thể không chột dạ.

Nàng ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy bóng dáng người nọ đã khuất dần vào con đường nhỏ dẫn tới Đông Cung.

Trong đầu Lạc Sanh chỉ còn lại một ý niệm.

Hỏng rồi, e rằng nàng đã bị Tiêu Sở Hoài để mắt tới rồi!

*

Đào thị vừa về phủ, liền kéo Lạc Sanh vội vã đem chuyện mình trọng sinh nói cho Lạc Triển hay.

Lạc Triển nghe xong, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng thở dài: “Ta đã bảo nàng bớt đọc mấy thứ truyện vớ vẩn kia đi, nàng lại cứ không nghe. Bây giờ thì hay rồi, không chỉ ngã xuống nước, còn sinh ra chứng loạn tưởng.”

Đào thị bất mãn cãi lại: “Mắt ta bị tật là do lúc nhỏ đọc sách cần cù mà ra.”

“Phải rồi, cần cù thắp đèn đọc 《Họa Tiểu Ngọc truyện》 suốt đêm ấy mà.”

Lạc Triển bồi thêm một câu, “Hồi ấy, ta giúp nàng thắp đèn đó.”

Đào thị giận dỗi đứng lên: “Biết thế ta đã chẳng thèm nói cho chàng.”