Dù sao Ngũ Vương đi theo Thái Tử nhiều năm như thế, không có khả năng đều là giả bộ, nhưng bản thân hắn có mầm tai họa mưu phản, không biết hắn bị gian nhân xúi giục, hay là xảy ra chuyện gì, dẫn đến bản tính bộc phát.
Có lẽ cả hai đều có, có người khuyên hắn mưu phản nhiều, Tiêu Sở Hoài bắt đầu dao động.
Có lẽ vậy, Lạc Sanh nghĩ, tựa như trước đây nàng không thích ăn mơ muối, nhưng mẫu thân luôn nói nó ăn ngon, sau đó nàng cũng cảm thấy ăn ngon.
Thổi gió bên tai này rất quan trọng...
Không đúng, hình như thổi gió bên tai không dùng như vậy.
“Mẫu thân vốn không muốn nói cho con biết, nhưng lại lo lắng cho con. Mẫu thân chỉ có một yêu cầu với con thôi, chính là cách xa hắn một chút. Mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì, thì bản tính hắn chắc chắn là thích tranh quyền háo sắc, ngàn vạn lần đừng để bị nhớ thương, bằng không…”
Đào thị nói được một nửa thì dừng lại, mặt đỏ cả lên, nhịn nửa ngày mới không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ nữa, mở miệng nhục mạ cái tên sắc quỷ kia, “Con đừng thấy ngày thường hắn ra vẻ đạo mạo, ăn mặc chỉnh tề, nhưng thật ra nội tâm vô cùng âm u xấu xa!”
Lạc Sanh thấy biểu cảm của mẫu thân, trong đầu tự giác lướt qua sách giáo tập trong thanh lâu một lần, Đào thị càng phẫn nộ, nội dung trong đầu lại càng lớn mật đáng sợ.
Năm đó thời điểm được dạy tập, nàng nghe nói có quan to hiển quý bởi vì áp lực lớn, trên giường sẽ có chút sở thích khó có thể nói rõ, nàng làm hoa khôi đứng đầu ở đấy, đương nhiên phải đi học.
Chỉ riêng mấy tư thế bị trói thành dáng vẻ khuất nhục đó, nàng đã đau muốn chết, ma ma dạy tập còn muốn nàng phải suy nghĩ làm sao để mị hoặc câu người, đó là khoảng thời gian nàng thống khổ nhất, thời gian đó ngày đêm nàng chỉ cầu nguyện tương lai mình không phải hầu hạ quan to biếи ŧɦái nào đó.
Lạc Sanh càng nghĩ càng sợ, lắp bắp nói: “Mẫu thân, người yên tâm, chúng con không quen.”
Gần chạng vạng, Lạc Sanh mới rời khỏi Thủy Vân Điện, chuẩn bị thu dọn hồi phủ.
Lạc Sanh vẫn còn chưa hiểu, mặc kệ nội tâm Ngũ Vương âm u như thế nào, ngoài mặt hắn vẫn là đóa hoa cao lãnh băng lãnh cao quý thủ đoạn lôi đình trong lòng nữ tử, hắn không thiếu người ái mộ, muốn cưới dạng người gì mà chẳng được, cần gì phải cưỡng ép cưới nàng?
Lạc Sanh không yên lòng đi trên đường, thình lình nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn mạnh mẽ đang đi từ xa đến.
Lạc Sanh hoàn hồn ngẩng đầu, đυ.ng phải Tiêu Sở Hoài đang đi ngang qua!
Lạc Sanh hoảng sợ nín thở, quay đầu muốn tránh, không ngờ quay đầu suýt nữa đυ.ng vào thân cây.
Nàng theo bản năng lùi về sau hai bước, nào ngờ sống lưng lại đυ.ng vào người nam nhân...
Tiêu Sở Hoài không thể không dừng bước, thản nhiên cụp mắt.
Sống lưng Lạc Sanh cứng ngắc, địa phương bị đυ.ng vào như thể dấy lên ngọn lửa, nóng bỏng vô cùng, khiến cả người nàng tê dại.
Hàm Song hoảng sợ, vội vàng kéo người về.
Đến khi Lạc Sanh chạm phải đôi mắt đen thâm thúy cô lãnh của nam nhân, nàng mới hốt hoảng dời tầm mắt.