“Phu nhân.”
Lạc Triển vội kéo người trở lại, “Nàng không hiểu Ngũ điện hạ, mà ta thì ngày nào cũng gặp ngài ấy ở trên triều, chẳng lẽ lại không hiểu?”
“Tuy ngài ấy có phần lạnh lùng, nhưng chính trực thanh bạch, bao nhiêu năm qua chưa từng phạm lỗi nhỏ nào, sao có thể làm mấy chuyện bẩn thỉu ấy?”
Lạc Triển nhẫn nại giảng giải, “Nếu thật như lời nàng nói, là kẻ háo sắc tham da^ʍ, thì sao đến bây giờ Vương gia vẫn chưa có nổi một thị thϊếp thông phòng?”
Đào thị cảm thấy lời Lạc Triển nói cũng có lý.
Nhưng chuyện bà trọng sinh sống lại rõ ràng là sự thật.
Những điều bà nhìn thấy cũng không phải giả mà.
“Nàng xem, nàng dọa đứa nhỏ thành dáng vẻ gì rồi.”
Lạc Triển nói xong quay đầu nhìn Lạc Sanh, “Hoài Tịch ngoan, con đừng nghe mẫu thân con nói bậy.”
Lạc Sanh mím môi, không nói một lời.
Trong đầu nàng cứ văng vẳng mãi câu nói đầy ẩn ý của Tiêu Sở Hoài trước khi rời đi.
Rõ ràng giống như đang cảnh cáo nàng vì đã trộm nghe chuyện cơ mật.
Trời ơi, nếu lời mẫu thân nói là thật, chẳng lẽ về sau nàng sẽ bị cưỡng ép cưới chỉ vì nghe thấy quá nhiều chuyện bí mật?
Nếu vậy thì cho dù sau này nàng có trốn đi đâu cũng vô ích, bởi những gì không nên nghe nàng đã nghe hết rồi.
Lạc Sanh mặt mày ủ ê như ăn quả mướp đắng, âm thầm cầu nguyện mẫu thân mình bị rối loạn tinh thần mà thôi.
Đào thị cũng lo lắng không thôi: “Chẳng phải ta sợ xảy ra chuyện nên mới nói cho đứa nhỏ biết ư? Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, lỡ là thật thì sao giờ?”
“Nàng…” Lạc Triển nghẹn lời, không dám mắng bà rối loạn tinh thần nữa, chỉ dịu giọng khuyên: “Biết đâu nàng nhận nhầm người rồi thì sao?”
“Ta nhận nhầm?” Đào thị chỉ vào mình, cười lạnh: “Sao ta nhận lầm được chứ? Diện mạo giống nhau như đúc, không phải hắn thì chẳng lẽ còn có huynh đệ song sinh?”
Lạc Triển càng nghe càng cảm thấy vô lý: “Nàng lại nghĩ xa quá rồi.”
Trong phòng nhất thời lặng im.
Đào thị lại mở miệng: “Nếu chàng không tin ta, thì cứ chờ ngày mai biểu ca bà con xa Đặng Lâu của chàng, đến cầu xin chàng lấy thân phận nhạc phụ Thái Tử để cứu vớt cho nhi tử Đặng Dục của hắn ta mà xem.”
“Đặng Lâu?” Lạc Triển chau mày, “Trước kia A Hy về nhà mẹ đẻ đã mắng bọn họ một trận, từ đó họ đã chẳng lui tới nữa cơ mà.”
“Được rồi phu nhân, hôm nay nàng cũng mệt rồi, chuyện ngày mai, để ngày mai hãy nói.”
Nói xong, Lạc Triển đỡ Đào thị về phòng, rồi lại tiễn Lạc Sanh ra cửa: “Có phụ thân ở đây, con đừng suy nghĩ lung tung, mau về nghỉ ngơi đi.”