Người được Thánh thượng sủng ái nhất hiện nay chính là vị Quốc sư đại nhân này. Dù không nhắc đến Thánh thượng, chỉ riêng những pháp thuật cao siêu huyền diệu của Quốc sư cũng đủ khiến Lộ Ngưng phải kiêng dè.
Bàn tay Lộ Ngưng siết chặt lấy tay áo hồi lâu, cuối cùng vẫn cố gắng lên tiếng giải thích: "Lúc thần nữ đến đây quả thực không nhìn thấy quốc sư đại nhân, nếu không chắc chắn đã không dám đến quấy rầy sự thanh tịnh của đại nhân."
Người đàn ông với đôi mắt bị che khuất khẽ cúi đầu, mái tóc bạc trắng như sương theo gió lay động, hơi thở băng giá quanh người dường như càng lạnh hơn, Lộ Ngưng không nhịn được lại rùng mình.
Đầu óc nàng chợt nóng lên, nhanh chóng chớp mắt hỏi: "Đại nhân lạnh lắm sao?"
Vừa hỏi xong, Lộ Ngưng lại bắt đầu cảm thấy hối hận, đây không phải chuyện nàng nên lắm miệng.
Nhưng ngẫm lại thì bây giờ đang là cuối xuân đầu hạ, tuy thỉnh thoảng vẫn còn chút se lạnh nhưng tiết trời phần lớn đều khá dễ chịu.
Ấy vậy mà Quốc sư đại nhân không những đội mũ trùm kín mít còn khoác cả áo choàng, quanh người lại tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, hẳn là thật sự lạnh.
Hôm nay gió hình như hơi lớn thật.
Tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, Lộ Ngưng quay đầu lại thì thấy Trì Vân đang đứng ngây người ở đó, trên tay còn cầm theo áo choàng và nước mật ong.
"Tiểu, tiểu thư...?"
Trì Vân trước đó không vào nội uyển, mà dù có vào cũng không có vị trí thích hợp để nàng ấy nhìn thấy được Quốc sư đại nhân, cho nên nàng ấy không biết người trước mặt Lộ Ngưng là ai.
Nhưng điều này cũng không cản trở Trì Vân nhận ra thân phận đối phương chắc chắn không hề đơn giản.
Người có phong thái như vậy, sao có thể là người bình thường được?
Lộ Ngưng vội vàng bước tới nhận lấy áo choàng và ống nước mật ong.
Nước mật ong được làm từ sáng sớm đựng trong ống trúc, sờ vào vẫn còn cảm nhận được hơi ấm.
"Ngươi lui xuống trước đi." Lộ Ngưng nhẹ nhàng đẩy Trì Vân một cái.
Mặc dù vẫn còn mơ hồ, nhưng Trì Vân vẫn nghe lời đi xuống, mãi đến khi đi khá xa mới dừng lại vỗ trán một cái. Vừa định quay đầu nhìn lại thì phát hiện cảnh tượng trong đình đã trở nên mờ ảo, không thể nhìn rõ được nữa.
Sao lại thế này? Rõ ràng đâu có đi xa lắm, sao lại mờ mịt cả đi thế này?
Trì Vân ra sức dụi mắt mấy lần, nhưng mọi thứ vẫn không có gì thay đổi.
Thôi xong rồi, lẽ nào mắt mình sắp mù rồi?