Nữ Pháo Hôi Được Nam Chính Theo Đuổi Ngược

Chương 16

Lộ Ngưng đang tựa người trên lan can, vị trí lại hơi cao hơn một chút, vừa đủ để nàng nhìn thẳng về phía người đang đứng trên cành cây kia.

Nhưng cũng không hẳn là nhìn thẳng, bởi vì nàng thấy đôi mắt người ấy bị một dải lụa trắng che khuất dưới vành mũ trùm màu trắng như tuyết, chỉ để lộ sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng thanh tú.

Người ấy… không nhìn thấy sao?

Nhận ra mình vừa gặp phải ai, Lộ Ngưng lập tức trở nên căng thẳng.

Dù người ấy bịt mắt trông như không nhìn thấy gì, nàng vẫn luống cuống tay chân nhảy xuống khỏi lan can, chỉnh trang lại váy áo và búi tóc vừa bị gió thổi rối tung.

Quốc sư đại nhân vẫn đứng ở đó, dù "ánh mắt" người ấy nhìn về phía nàng, nhưng Lộ Ngưng vô cùng nghi ngờ rằng người ấy chỉ là tùy ý nhìn về một hướng nào đó mà ngẩn người thôi.

Nàng hơi do dự giơ tay lên, thử vẫy vẫy về phía đối phương. Ngay sau đó, giọng nói khó quên ấy đã vang lên bên tai:

"Ta nhìn thấy."

"..."

Mặt Lộ Ngưng nóng bừng, lan đến tận mang tai, tưởng như sắp bốc khói đến nơi.

Nàng theo phản xạ lùi lại mấy bước, rồi chợt nghĩ đến lễ nghi, nàng vội vàng tiến lên định hành lễ: "Quốc sư đại nhân thứ tội, thần nữ đã mạo phạm rồi."

Nàng còn chưa kịp hành lễ xong, bởi vì người mới giây trước còn đứng trên cành cây cao, giờ đã xuất hiện ngay trước mặt nàng.

Nhà nàng vốn xuất thân võ tướng, phụ thân và huynh trưởng đều là cao thủ, khinh công tuyệt đỉnh cũng đã thấy qua không ít.

Nhưng loại "khinh công" chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ngay trước mặt thế này, thì quả thực nàng chưa từng thấy bao giờ.

Vì vậy, nàng hoàn toàn không phòng bị, lúc cúi đầu hành lễ suýt chút nữa đã đâm sầm vào l*иg ngực người ấy.

Hơi lạnh thấu xương ập đến, khiến Lộ Ngưng không khỏi run lên.

Nàng kịp thời dừng lại nên không đâm trúng đối phương, chỉ dám ngẩng đầu nhìn thoáng qua người ấy rồi vội quay đi, khẽ cắn môi, nhất thời không biết phải nói gì.

Quanh người Quốc sư đại nhân dường như bao phủ một làn sương khói mờ ảo. Làn da người ấy như lụa như ngọc, tinh khiết không một tì vết, trắng đến độ gần như trong suốt, khiến người ta có cảm giác mong manh dễ vỡ.

Một người như vậy, lúc nàng và Trì Vân đến đây sao lại không nhìn thấy chứ? Nếu thấy người ở đây, nàng chắc chắn đã không đến làm phiền.

Nghĩ đến Trì Vân, Lộ Ngưng lo lắng nhìn xuống phía dưới cầu, vừa mong tỳ nữ nhanh chóng quay lại, vừa sợ nha đầu ấy hấp tấp chạy tới lại khiến Quốc sư càng thêm không vui.