Nàng không phải cô nhi bình thường, Thánh thượng đã che chở cho nàng rất nhiều. Tuy có phần là làm cho thiên hạ thấy, nhưng nàng quả thực đã nhận được không ít ưu ái.
Nàng muốn rời đi, phải được Thánh thượng chấp thuận trước. Lộ Ngưng không lo Thánh thượng không đồng ý, vì nàng biết Thái hậu và Hoàng hậu chắc chắn sẽ hết lòng thúc đẩy chuyện này.
"Ta vừa uống một ly rượu, thấy hơi đau đầu nên ra ngoài hóng gió một chút." Mặt Lộ Ngưng hơi ửng đỏ, nàng vốn không uống được rượu, rượu trái cây cũng chỉ uống được vài ly. Ly rượu vừa rồi vị đọng lại khá nồng, giờ quả thực thấy hơi đau đầu.
"Gió ở đây hơi lớn." Trì Vân lo lắng nói: "Tiểu thư vừa mới ra mồ hôi, đừng để bị cảm lạnh."
"Ta muốn về nhà." Lộ Ngưng dựa vào người nàng ta, lẩm bẩm: "Ta không muốn ở đây nữa."
Trì Vân ôm lấy vai nàng, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Tiểu thư cố thêm chút nữa, đợi tiệc rượu kết thúc rồi chúng ta sẽ về ngay. Giờ mà rời đi thì lộ liễu quá."
Lộ Ngưng cũng biết vậy, nên ngoan ngoãn gật đầu tỏ ý sẽ chờ.
Trì Vân liếc thấy cách đó không xa có một cái đình nhỏ trông khá yên tĩnh, được dựng trên chiếc cầu nhỏ bắc qua hồ nước, ẩn sau những lùm cây xanh mát, bèn nói: "Hay nô tỳ đỡ người qua đó ngồi nghỉ một lát nhé?"
Lộ Ngưng ừ một tiếng, cùng tỳ nữ đi về phía đó.
Gió ở đây còn lớn hơn chỗ vừa nãy, Lộ Ngưng hắt xì một cái. Trì Vân do dự một lát rồi nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư vào đình đợi nô tỳ một lát, nô tỳ đi lấy áo choàng cho người."
Nơi này là nội viện hoàng cung, lại là nơi Thánh thượng tổ chức lễ Vạn Thọ, canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, cấm quân thỉnh thoảng cũng sẽ đi tuần ngang qua, đi rồi về ngay thì sẽ không sao.
Lộ Ngưng ngồi xuống ghế đá trong đình, nằm bò trên lan can, lười biếng nói: "Đi đi, nhớ lấy cả bình nước mật ong mới pha hôm nay, ta khát nước rồi."
Trì Vân đáp lời rồi rời đi, cái dáng vẻ mới đi được ba bước lại ngoái đầu nhìn một lần khiến Lộ Ngưng không khỏi bật cười.
Nàng vẫn gục đầu lên lan can, vẫy tay thật mạnh về phía Trì Vân, cười đến cong cả mắt, dải lụa màu vàng nhạt buộc trên búi tóc bay phấp phới trong gió, trông vừa duyên dáng lại vừa ngọt ngào.
Trì Vân thấy vậy đành bất lực thở dài, rồi xách váy chạy thật nhanh đi lấy áo choàng và nước mật ong.
Lộ Ngưng ngáp một cái, định xoay người dựa vào lan can ngủ một lát, nhưng vừa quay đầu lại, nàng bỗng sững người tại chỗ, chút men say còn sót lại cũng tan biến sạch.
Chỉ thấy trong đám cây xanh mờ ảo có một bóng trắng khẽ lay động, và rồi, nàng nhìn thấy một người đang đứng trên cành cây cao chót vót vươn ra mặt hồ phía dưới cầu.
Người ấy mặc một thân y phục trắng thanh thoát, tựa tuyết đọng dưới ánh trăng, toàn thân như tỏa ra ánh sáng dìu dịu.
Là Quốc sư đại nhân.