Nữ Pháo Hôi Được Nam Chính Theo Đuổi Ngược

Chương 14

Vương Minh Du từ nhỏ đã thầm mến Thái tử, nhưng nàng ta biết trong lòng Thái tử chỉ có Lộ Ngưng nên chưa từng thể hiện ra chút nào.

Sau khi chuyện ngoài ý muốn của Ôn gia xảy ra, nàng ta rất đau lòng cho Lộ Ngưng, cũng rất buồn cho nàng. Nhưng nàng ta phải thừa nhận, có một khoảnh khắc, nàng ta cũng ích kỷ nghĩ rằng như vậy thì Lộ Ngưng hẳn là không thể gả cho Thái tử được nữa.

Sau đó mọi chuyện quả nhiên diễn ra như nàng ta dự đoán, nàng ta lại bắt đầu bất bình thay cho Lộ Ngưng, cảm thấy hoàng gia thật bạc bẽo.

Rõ ràng phụ thân và huynh trưởng nàng vì Đại Nghiệp mà tử trận, dù là để an ủi vong linh của Ôn tướng quân và Ôn tiểu tướng quân thì cũng nên hứa cho Lộ Ngưng một hôn sự tốt.

Mà giờ đây, chính nàng ta cũng đã trở thành một thành viên của hoàng gia bạc bẽo ấy.

Vương Minh Du nhắm mắt lại, càng nghĩ càng tự thấy chán ghét chính mình, chỉ có thể cố gắng không nghĩ nữa.

Thái tử nhanh chóng quay về chỗ ngồi của mình, bên cạnh Thánh thượng.

Từ vị trí này nhìn sang phía Lộ Ngưng không thuận tiện như trên lầu Đăng Thiên, Thái tử lại phải tiếp đãi nhiều người, nên tạm thời không còn chú ý đến nàng nữa.

Dù vậy, Lộ Ngưng cũng chẳng muốn ở lại đây thêm chút nào.

Nàng ăn lót dạ no được năm phần, tiện tay gói mấy món điểm tâm hợp khẩu vị trên bàn vào trong tay áo, rồi viện cớ uống rượu thấy hơi đau đầu để ra ngoài hóng gió.

Thoát khỏi đám đông, Lộ Ngưng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Tỳ nữ Trì Vân vẫn luôn đợi ở bên ngoài cung uyển, thấy nàng ra liền vội vàng tiến lên đón.

"Tiểu thư!" Trì Vân nhìn về phía sau: "Sao mới giờ này mà người đã ra rồi, bên trong vẫn chưa kết thúc mà."

Lý do Lộ Ngưng không mang Trì Vân vào cùng là vì sợ nha đầu này không cho mình chuồn sớm, cũng sợ tính tình nóng nảy của Trì Vân, lỡ gặp chuyện gì lại kích động quá mà cãi nhau với người ta.

Mấy năm nay ở kinh thành, nàng đã thấy quá ngán ngẩm rồi. Trước kia, nàng nấn ná chưa đi là vì cảm thấy phủ Trấn Quốc tướng quân vẫn còn ở đây, là nơi nàng đã sống mười mấy năm trời, nơi còn lưu giữ bóng hình và kỷ niệm của phụ thân, huynh trưởng và cả mẫu thân, nàng không nỡ rời đi.

Nhưng bây giờ, nàng đã nghĩ thông suốt rồi. Người đã mất, giữ lại căn nhà trống cũng có ích gì đâu.

Hơn nữa, ngoài kinh thành, nơi biên ải cũng có phủ đệ của Ôn gia, vẫn luôn có người trung thành trông coi cẩn thận. Sao nàng không đến biên ải mà sống, chẳng phải tự do tự tại hơn sao?

Nàng đã có dự định rồi, đợi qua lễ Vạn Thọ lần này, sẽ nhân lúc Thánh thượng vui vẻ mà xin rời kinh về biên ải.