Trong đình, Lộ Ngưng cũng đang chuẩn bị rời đi, nam nữ ở riêng một mình với nhau thực sự không nên ở chung quá lâu, huống chi đối phương còn là Quốc sư Đại Nghiệp.
Nàng một tay khoác áo choàng, tay kia cầm ống trúc, cúi đầu bước lên trước. Suy nghĩ một lát, nàng không do dự quá lâu liền đưa ống trúc ra: "Đây là nước mật ong mới làm sáng nay, vẫn còn ấm, nếu đại nhân thấy lạnh..."
Nói được nửa chừng lại thấy nản lòng: "À không có gì, quấy rầy đại nhân thanh tu rồi, thần nữ xin phép cáo lui."
Lần thứ hai rồi.
Nàng sợ là mình bị sắc đẹp làm choáng váng đầu óc mất rồi.
Đây cũng đâu phải thứ gì tốt đẹp quý giá, người ta chắc chắn sẽ không cần.
Lộ Ngưng định rút tay về, nhưng không thành công.
Nàng khựng lại, kinh ngạc nhìn ống trúc màu xanh lục đã bị một bàn tay trắng như ngọc nắm lấy.
Bàn tay ấy thon dài thanh tú đúng như nàng hình dung lúc trước, lộ rõ các khớp xương mảnh mai. Rõ ràng người đó chỉ nhẹ nhàng nắm lấy ống trúc, vậy mà nàng lại không tài nào rút tay về được.
Tình huống này thật hiếm thấy.
Sức lực của mình Lộ Ngưng tự biết rõ, tuy nàng cố ý thu lại lực tay vì sợ làm hỏng ống trúc, nhưng người bình thường cũng khó mà sánh được với nàng, ngay cả huynh trưởng năm xưa cũng chưa chắc hơn được nàng.
Vậy mà Quốc sư đại nhân khoác áo choàng trắng chỉ khẽ cử động, ống trúc đã được đưa lên trước mặt, nằm gọn trong tay người.
"Không lạnh." Người ấy cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu bình thản đáp lời: "Nhưng hơi khát."
Hôm nay gió quả thực hơi lớn, một cơn gió nữa lại thổi tới, lay động váy áo và tóc của Lộ Ngưng, khiến tầm nhìn của nàng hơi bị che khuất, phải đưa tay vuốt lại tóc. Nàng vội vàng nói: “Vậy đại nhân cứ dùng tự nhiên."
Dừng lại một chút, nàng lại nhỏ giọng nói thêm: "Thần nữ xin phép cáo lui."
Nàng vừa định khuỵu gối hành lễ, người trước mặt lại bất ngờ tháo chiếc mũ trùm đầu xuống, để lộ mái tóc bạc trắng như sương chỉ được cố định bằng một cây trâm ngọc hình hoa mai trắng giản dị, chậm rãi nói: "Đợi một lát."
Tim Lộ Ngưng đập nhanh hơn, nàng ngây người nhìn nửa khuôn mặt thanh tú không nhiễm bụi trần vừa lộ ra dưới mũ trùm đầu, nghe người ấy nói tiếp: "Uống xong sẽ trả lại cho nàng."
Nói rồi, người ấy khẽ lắc lắc ống trúc trong tay.
...
Tuy sở hữu nhan sắc cao quý không thể với tới, nhưng Quốc sư dường như rất dễ chung sống.
Lòng Lộ Ngưng không hiểu sao lại bình ổn trở lại. Nàng ôm áo choàng đứng nép sang một bên, khẽ gật đầu đáp một tiếng: "Vâng."