Càng nghĩ càng thấy sợ, nếu không phải nàng kịp thời tóm lấy...
Tóm lấy!
Cảm giác trơn tuột và mùi máu tanh trên tay dường như vẫn còn đó, Lộ Ngưng đột nhiên cảm thấy rất buồn nôn, nhưng nàng biết mình tuyệt đối không thể để lộ ra.
Đây là nơi nào, dịp nào chứ, nôn ra lúc này chẳng khác nào chê mình sống quá lâu.
Lộ Ngưng cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn, để dời đi sự chú ý, nàng ngẩng đầu nhìn ánh sáng cầu phúc trên bầu trời.
Người khác ngẩng đầu có lẽ chỉ thấy được ánh sáng, nhưng vị trí của nàng được vô số người tranh giành đương nhiên phải có lý do của nó.
Ví như lúc này, nàng vừa ngẩng đầu lên đã thấy bóng người đứng đón gió trên tầng hai lầu Đăng Thiên, tà áo trắng tung bay trong gió.
Đó thực sự là người sao?
Nếu trên đời này thực sự có tiên nhân, chắc chắn sẽ có dáng vẻ như vậy.
Người ấy thân hình cao lớn, đứng ở phía trước hoàn toàn che khuất bóng dáng Thái tử phía sau.
Trên người mặc một thân y phục trắng bằng vải thô, khoác áo choàng màu trắng như tuyết, đội mũ trùm đầu, chỉ để lộ vài sợi tóc bạc trắng ra bên ngoài.
Gió trời thổi tung tà áo trắng trên người, Lộ Ngưng chỉ có thể thấp thoáng thấy được phần cằm trắng trẻo, thanh tú hơi lộ ra của người ấy.
Toàn thân người ấy toát ra khí chất như băng tuyết rơi xuống, thanh khiết không tì vết, khiến người ta say mê nhưng lại mang một vẻ uy nghiêm không thể xâm phạm.
Chỉ nhìn thoáng qua như vậy, Lộ Ngưng đã cảm thấy chân mình mềm nhũn, theo bản năng muốn quỳ xuống bái lạy.
Nàng từng đọc không biết bao nhiêu thoại bản, cũng từng mường tượng về dáng vẻ của vị Quốc sư đại nhân có thể khiến bậc đế vương vốn không tin quỷ thần cũng phải kính phục tôn sùng.
Nhưng mọi tưởng tượng của nàng đều không sao sánh được với người thật trước mắt.
Dù người ấy thậm chí còn chưa lộ ra toàn bộ khuôn mặt, cũng chẳng có ngôn từ nào đủ sức diễn tả được phong thái thoát tục tuyệt mỹ kia.
Giữa không trung hiện lên ánh sáng cát tường, hai tay người ấy kết ấn rồi từ từ hạ xuống.Vị trí Lộ Ngưng ngồi quả thực quá tốt, thị lực của nàng cũng không tệ, thậm chí có thể lờ mờ đoán được những ngón tay kia hẳn phải thon dài, thanh tú đến nhường nào.
Nàng đột nhiên ý thức được mình nhìn chằm chằm người ta như vậy quá thất lễ, sau đó mới bắt đầu hoảng hốt, vội vàng dời ánh mắt khỏi vị Quốc sư đại nhân toàn thân tỏa ra hào quang kia, bàn tay vô thức nắm chặt lấy tay áo.