Ngay lúc này, tất cả mọi người đều nghe thấy giọng nói của Quốc sư Đại Nghiệp.
Thanh âm của người ấy rõ ràng không lớn, nhưng lại vô cùng trong trẻo, vang vọng, truyền đi rất xa. Dù đông người thế nào, ở vị trí xa gần ra sao, tất cả đều nghe được rõ ràng với âm lượng như nhau.
Giọng nói này tựa như chính con người ấy, mang theo hơi thở băng giá của sương tuyết, không nhuốm chút hơi ấm hay tình cảm phàm trần, thanh thoát tựa như tiếng nhạc nơi tiên giới.
Mọi người nghe thấy, đều không khỏi tự giác nín thở lắng nghe, Lộ Ngưng cũng không ngoại lệ.
Mặt Lộ Ngưng có hơi đỏ lên, vụn bánh còn sót lại bên khóe miệng càng thêm rõ ràng.
Nàng hoàn toàn không hay biết, chỉ chăm chú lắng nghe lời của Quốc sư.
"Thiên Cương Đại Thánh, Phá Quân Tôn Tinh, quốc vận Đại Nghiệp hưng long, kim thượng thân mang đế vương tử khí, thọ số kéo dài, có mệnh thống nhất thiên hạ."
Lời này vừa nói ra, Thánh thượng nào còn tâm trí để ý đến chuyện lễ cầu phúc bị gián đoạn lúc nãy.
Ngài lập tức đứng bật dậy khỏi long ỷ, cất tiếng cười vang, liên tục nói ba tiếng "Tốt".
Giọng nói đầy uy lực ấy, Lộ Ngưng đứng cách xa cũng có thể nghe thấy, trong lòng nàng cũng thấy vui lây.
Nếu phụ thân và huynh trưởng biết được giang sơn Đại Nghiệp mà họ đã liều mạng bảo vệ có một tương lai hưng thịnh như vậy, hẳn là cũng sẽ rất vui mừng.
Trong đó, cũng có một phần công lao của họ.
Khóe môi Lộ Ngưng khẽ nhếch lên một nụ cười phức tạp, đan xen nhiều cảm xúc.
Đột nhiên, một luồng gió mát lạnh lướt qua môi, có thứ gì đó từ khóe miệng nàng rơi xuống.
Lộ Ngưng đưa tay ra đón lấy theo phản xạ, cúi xuống nhìn... là một mẩu vụn bánh.
Nàng vội vàng lau miệng, quả nhiên vẫn còn vụn.
Vậy mà nàng lại để nó ở trên mặt lâu như vậy.
Còn nói chuyện với người khác.
Còn dám ngẩng lên nhìn Quốc sư!
Nếu không có cơn gió vừa rồi, e là nàng phải mang cái vụn bánh này trên mặt đến khi lễ Vạn Thọ kết thúc mất!
Lộ Ngưng buồn bực che mặt, không muốn cười nữa.
Trên lầu Đăng Thiên, sau khi xem quẻ xong, Cơ Anh tiến lên đón Quốc sư trở về.
Luồng gió lạnh lẽo từ đầu ngón tay Quốc sư vừa tản đi, Cơ Anh nhanh chóng liếc nhìn khuôn mặt dưới mũ trùm đầu của đối phương, chỉ thấy một đôi mắt bị lụa trắng che khuất.
Dù chỉ là một thoáng nhìn, lại còn cách một lớp lụa trắng, Thái tử vẫn cảm thấy như bị thứ gì đó đâm thẳng vào óc, đầu đau như muốn nứt ra.
Mãi đến khi Quốc sư rời đi, Thái tử mới thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Cơ Anh hơi ngẩn người.
Đây là sức mạnh của tiên nhân sao?
Đứng trước sức mạnh khủng khϊếp như vậy, quyền lực của hoàng gia dường như cũng trở nên thật yếu ớt.