Nữ Pháo Hôi Được Nam Chính Theo Đuổi Ngược

Chương 9

Dạ Vũ thấy cấm quân muốn đưa mình đi, đương nhiên không chịu. Nàng ta mà bị đưa đi lúc này, kế hoạch tiếp theo phải làm sao?

Nàng ta nheo mắt nhìn Yến Khanh Khanh, thấy đối phương vẫn giữ vẻ mặt sợ sệt đáng thương, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn nôn, đến nước này nàng ta còn gì mà không hiểu nữa?

Gan cũng to thật, dám dùng thủ đoạn hiểm độc như vậy, chắc chắn có kẻ đứng sau chống lưng.

Tưởng làm vậy là thắng chắc rồi sao?

Nực cười, dù nàng ta không thể ở lại đây, Yến Khanh Khanh cũng đừng hòng có kết cục tốt đẹp.

"Tướng quân." Dạ Vũ tỏ vẻ ngoan ngoãn đi theo cấm quân, nhưng trước khi rời đi lại chỉ tay về phía Yến Khanh Khanh: "Sự cố xảy ra là do ta mất bình tĩnh, ta không dám chối tội, nhưng ta cũng là người bị hại, kẻ dẫn dụ con rắn đến đây mới là kẻ tội ác tày trời! Tướng quân muốn đưa ta đi, cũng nên đưa người này đi cùng mới phải!"

Thống lĩnh cấm quân liếc nhìn nàng ta: "Cầu phúc quan trọng, không được ồn ào. Nhất thời chưa thể phân xử rõ ràng, sau này bệ hạ sẽ có thánh chỉ định đoạt. Mong Dạ tiểu thư đi theo chúng ta một chuyến trước."

"Ta nhớ ra rồi." Dạ Vũ vội vàng nói: "Ta nhớ sau khi mọi người đã vào chỗ ngồi, chỉ có tỳ nữ của Yến tiểu thư là rời khỏi chỗ ngồi."

Vô số ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Yến Khanh Khanh. Nàng ta kinh ngạc thốt lên "Dạ tiểu thư sao lại nói vậy, tỳ nữ của ta..."

"Ồn ào quá." Quận chúa Thanh Hà đã xem màn kịch của Dạ Vũ nãy giờ, tỏ ra khá hài lòng, lúc này mới lên tiếng nói: "Đã có hiềm nghi thì mau đưa tất cả đi, đã làm gián đoạn lễ cầu phúc một lần rồi, còn muốn thêm lần nữa sao?"

Thống lĩnh cấm quân không do dự nữa, khi áp giải Dạ Vũ đi, suy nghĩ một lát, bèn tiện thể áp giải luôn cả Yến Khanh Khanh và tỳ nữ của nàng ta đi cùng.

Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Vũ, Yến Khanh Khanh rơm rớm nước mắt cúi đầu, trông như phải chịu nỗi oan khuất ngập trời.

Nhị tiểu thư nhà Yến Quốc công đi cùng Yến Khanh Khanh rất lo lắng cho tỷ tỷ, muốn ngăn cản nhưng không có can đảm, chỉ có thể trơ mắt nhìn tỷ tỷ bị đưa đi.

Trong đình viện lại trở nên yên tĩnh, lễ cầu phúc trên không trung đã gần đến hồi kết.

Lộ Ngưng nhìn theo hướng cấm quân rời đi, có hơi ghen tị.

Nàng cũng muốn đi.

Nàng ngoài mặt tỏ ra không sợ hãi, nhưng tim vẫn đập thình thịch không yên, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng con rắn lao thẳng về phía mình.

Loài bò sát trơn tuột lạnh lẽo có màu sắc lạ lẫm kia, cũng không biết là có độc hay không.