Thái tử đứng ở xa trên lầu Đăng Thiên, nên không biết được sự cố dưới kia chẳng liên quan gì đến Lộ Ngưng.
Người đứng bên cạnh hắn ta tỏa ra khí tức lạnh lẽo, không lập tức đáp lời.
Khi Cơ Anh nhìn xuống dưới, người ấy cũng đang nhìn về phía đó.
Lộ Ngưng đã dần lấy lại bình tĩnh.
Nàng đưa tay lau vệt nước mắt trên mặt, đôi mắt vẫn còn hơi đỏ. Chiếc khăn tay đã vấy máu rắn, nàng quả thực không muốn chạm vào nữa, tiện tay đặt luôn lên chiếc bàn gần đó.
Sau khi bình tĩnh lại, nàng cố gắng đứng dậy thì nghe thấy bên cạnh có người sợ hãi hỏi: "Sao nơi này lại có rắn chứ!"
Hỏi hay lắm.
Hôm nay là lễ Vạn Thọ, nơi này là hoàng cung, lại gần ngay lầu Đăng Thiên, sao có thể không dọn dẹp kiểm tra trước mà lại để rắn lẻn vào được?
Phá rối lễ cầu phúc là hành động vô cùng bất kính với Thánh thượng, cực kỳ không may mắn, Thánh thượng chắc chắn sẽ nghiêm trị.
E rằng kẻ làm ra chuyện này phải bị tru di cửu tộc.
Không biết kẻ nào lại to gan lớn mật như vậy, rốt cuộc có mục đích gì.
Tiếng bước chân nặng nề, dồn dập đang tiến lại gần, hẳn là người do Thánh thượng và Thái hậu sai tới để áp giải kẻ gây rối đi.
Lộ Ngưng liếc thấy lưỡi đao sáng loáng của cấm quân, rõ ràng đã từng nhuốm máu, ẩn chứa sát khí lạnh lẽo. Nàng nhìn đường nét của loại binh khí lạnh lẽo mà từ nhỏ đã thấy không ít lần này, trong đầu chợt lóe lên điều gì đó, không khỏi rùng mình, lại lùi thêm một bước.
Khi nàng lùi lại, gương mặt càng lộ ra rõ ràng, vụn bánh còn sót nơi khóe miệng lại càng thêm nổi bật.
Trên lầu Đăng Thiên, người đứng cạnh Cơ Anh thấy vậy, cuối cùng cũng lên tiếng.
"Được."
Một chữ đơn giản, lại mang theo hơi thở băng giá, dù là đáp lại câu hỏi của Thái tử, nhưng vẫn khiến người nghe cảm thấy lạnh sống lưng.
"Vậy thì làm phiền quốc sư tiếp tục."
Thái tử nhìn xuống dưới lần cuối, rồi cùng Quốc sư đi về phía trước.
Trong đình viện, thống lĩnh cấm quân nhặt xác rắn đã đứt đầu lên, ánh mắt khi nhìn Lộ Ngưng thoáng chút kinh ngạc.
Lộ Ngưng thành thật nói: "Nó... nó lao về phía ta, ta... ta nhất thời hoảng sợ nên..."
Nên lỡ tay bóp chết nó.
Khóe miệng thống lĩnh cấm quân khẽ giật giật, thật khó mà liên tưởng việc tay không bóp đứt đầu rắn với vị tiểu thư trông yếu đuối mỏng manh trước mắt.
Hắn ta nghe thuộc hạ báo cáo xong tình hình ở đây, thấy lễ cầu phúc trên không trung vẫn đang tiếp tục, bèn vung tay, sai người áp giải kẻ gây rối chính là Dạ Vũ đi trước. Những người còn lại đợi sau khi lễ cầu phúc kết thúc rồi nói sau.