Nữ Pháo Hôi Được Nam Chính Theo Đuổi Ngược

Chương 7

Dạ Vũ đưa mắt nhìn về phía Lộ Ngưng, người vừa làm ra tất cả chuyện này chính là nàng.

Vừa rồi nàng ta quả thực sợ hết hồn, cái cảm giác lành lạnh của loài bò sát trườn trên da thịt khiến nàng ta sởn hết gai ốc.

Tuy rằng sau khi xuyên sách nàng ta đã nuôi chí lớn, nhưng trước khi xuyên sách nàng ta cũng chỉ là một sinh viên đại học bình thường, đương nhiên sẽ sợ rắn, nên nhất thời luống cuống tay chân, mất bình tĩnh mà nhảy dựng lên.

Con rắn đó đúng là do nàng ta hất văng ra, và người không may hứng trọn chính là Lộ Ngưng ngồi ngay cạnh.

Khi con rắn bay thẳng vào mặt, miếng bánh trong miệng Lộ Ngưng còn chưa kịp nuốt xuống.

Nàng vốn có thói quen ăn uống từ tốn, nhai kỹ nuốt chậm, ai mà ngờ được nơi Thánh thượng tổ chức lễ Vạn Thọ lại xuất hiện rắn cơ chứ?

Chính nàng cũng không thể ngờ!

Khi con rắn bổ nhào tới, nàng còn chưa kịp phản ứng, đến khi lấy lại tinh thần thì phát hiện mình đã theo bản năng đưa tay ra chắn.

Lần chắn này vận may khá tốt, vừa khéo túm được đốt sống cổ con rắn, chỉ là...

Chỉ là con rắn quá đỗi xui xẻo, gặp phải lúc nàng không kiểm soát được sức lực nên toi mạng ngay tại chỗ.

Sắc mặt Lộ Ngưng trắng bệch, nàng cố sức dùng khăn tay lau mạnh những ngón tay vừa chạm vào con rắn.

Cấm quân nhanh chóng bao vây xung quanh, rõ ràng sự náo loạn ở đây đã kinh động đến lễ cầu phúc trên lầu Đăng Thiên.

Tim Lộ Ngưng đập thình thịch, miếng bánh còn chưa nuốt hết nghẹn ở cổ họng khiến nàng ho sặc sụa, lảo đảo lùi lại. Gót chân chạm vào ghế, nàng chẳng kịp nghĩ ngợi, cứ thế ngồi phịch xuống.

Nhìn thấy cảnh này, mí mắt Yến Khanh Khanh giật giật, không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng bất an.

Dạ Vũ cũng thoáng nhíu mày, nhưng rồi nghĩ đến kết cục của Lộ Ngưng trong nguyên tác, nàng ta lại thấy yên tâm phần nào.

Trên lầu Đăng Thiên, Thái tử Cơ Anh thấy bộ dạng của Lộ Ngưng, vẻ mặt vốn lạnh lùng càng thêm căng thẳng.

"Xin quốc sư thứ tội." Thái tử hơi cúi người xuống: "Dưới kia hình như xảy ra sự cố, không phải cố ý làm gián đoạn lễ cầu phúc, không biết có thể tiếp tục được không?"

Làm gián đoạn lễ cầu phúc là trọng tội, huống hồ đây còn là buổi lễ cầu phúc Vạn Thọ cho Thánh thượng.

Khuôn mặt trắng bệch của Lộ Ngưng vẫn còn vương vết nước mắt, bóng dáng nhỏ nhắn trong bộ váy lụa màu vàng nhạt đang thất thần ngồi bệt ở đó. Cơ Anh vừa thấy là nàng, lập tức không còn ý định trách tội, chỉ nghĩ cách tìm cớ che chở cho nàng.