Lộ Ngưng chớp mắt, bưng chén trà của mình ngồi sang bên cạnh.
Lễ cầu phúc trên lầu Đăng Thiên sắp bắt đầu, nàng mà đi lại lung tung vào lúc này thì thật không phải phép, đành thuận thế ngồi xuống cạnh Dạ Vũ.
Vừa rồi còn có hứng thú tò mò về Quốc sư đại nhân, nhưng bây giờ nàng chẳng còn chút hứng thú nào.
Suy cho cùng, những chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến nàng, thấy thì đã sao? Không thấy cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Có thời gian này, nàng chỉ muốn kiếm thêm chút gì đó bỏ bụng thì hơn.
Đói quá.
Cảm giác dạ dày trống rỗng thật khó chịu. Lộ Ngưng liếc nhìn cuối hành lang, lúc này các cung nữ cũng không dám tùy tiện đi lại, đồ ăn chắc chưa thể mang lên ngay được.
Nhìn xung quanh một lượt, tất cả mọi người đều đang đổ dồn ánh mắt về phía lầu Đăng Thiên, dù ngoài bầu trời ở đó ra, bọn họ thực ra chẳng thấy gì cả.
Nàng đã không còn ngồi ở vị trí chủ tọa gây chú ý, những người xung quanh cũng chẳng còn tâm trí nào để ý đến nàng, người trên lầu Đăng Thiên kia chắc cũng không nhìn thấy nàng đâu nhỉ.
Lộ Ngưng cúi đầu, lén lấy một miếng bánh ngàn lớp từ trong tay áo, nhanh chóng cắn một miếng nhỏ rồi lập tức giấu đi.
Sau đó, nàng liếc nhìn xung quanh, tốt lắm, quả nhiên không có ai phát hiện, nàng yên tâm nhai nuốt chậm rãi.
Trên lầu Đăng Thiên bừng lên ánh lửa, khói tím nghi ngút bay thẳng lên trời cao, gió đông thổi làn khói tím lan tỏa, ứng với điềm lành “tử khí đông lai”, đây chính là dấu hiệu lễ cầu phúc bắt đầu.
Sự cố xảy ra đúng vào lúc này.
Chẳng biết ai đột nhiên hét lên một tiếng chói tai, ngay sau đó, Dạ Vũ ngồi cạnh nàng bật phắt dậy, ra sức phủi mạnh lên người: "Cái gì thế này!"
Nàng ta sợ đến mức mặt mày tái mét, nhảy dựng lên chẳng còn giữ chút hình tượng nào: "Cái gì trên người ta vậy, người đâu, mau tới giúp ta gỡ nó xuống!"
Yến Khanh Khanh ngồi cách đó không xa không gần nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt thoáng chút kỳ lạ, nhưng chỉ trong nháy mắt đã thay bằng dáng vẻ lo lắng.
Nàng ta tỏ vẻ quan tâm bước tới, vừa định lên tiếng thì thấy Dạ Vũ bỗng dưng im bặt, nhìn trân trối về một hướng với vẻ mặt khϊếp sợ.
Yến Khanh Khanh nhìn theo, không khỏi hơi nhíu mày, ánh mắt rơi vào con rắn màu xanh đen đang nằm gọn trong tay Lộ Ngưng...
Lộ Ngưng cũng sợ chết khϊếp.
Hàng mi nàng còn đọng nước mắt, sắc mặt trắng bệch, cổ tay run rẩy. Thoáng chốc con rắn rơi xuống đất, lại khiến các vị tiểu thư khuê các được một phen hoảng hồn.
"Á!"
Các cô nương khẽ kêu lên, vội vàng né tránh, tuy hoảng sợ nhưng không đến mức mất hết bình tĩnh như Dạ Vũ trước đó.
Sắc mặt Dạ Vũ vô cùng khó coi, nàng ta nhìn chằm chằm con rắn dưới đất, nhưng không cùng những người khác lùi lại nữa, bởi vì nàng ta nhìn thấy rất rõ, con rắn đó đã chết rồi.
Đốt sống cổ bị bóp nát, đầu lìa khỏi cổ.