Tướng Quân Và Ta

Chương 7

Dương Sơ Đan biết Quý Thường muốn nói gì. Tại sao nàng cứ một hai phải bận tâm đến loại chuyện nhỏ nhặt như vậy, nàng liếc nhìn nam nhân đang đứng bất động trong chiếc áo choàng của nàng, cảm thấy có lẽ là vì nàng phát hiện, trong một con ngõ tối ở giữa khu chợ đêm náo nhiệt, người này lại lặng lẽ ngồi đó, cô độc đến nao lòng…

Hắn nói giúp, là nói với nàng, không phải nói với Quý Thường.

Dương Sơ Đan lấy từ trong người ra một tấm thẻ gỗ rồi nhét vào tay Quý Thường, sau đó dắt một con ngựa từ tay Quý Thường.

"Ngươi dẫn ngựa về phủ trước đi."

Quý Thường cố kìm nén xúc động muốn che mặt hét lớn, bảo hắn bỏ lại đại tướng quân và một mình đến Dương phủ?

Không có đại tướng quân, hắn đến phủ đệ của Dương gia còn có ý nghĩa gì nữa. Quý Thường thoáng hối hận vì đã theo đại tướng quân về kinh trước, lúc đó hắn đang luyện võ, chẳng rõ đầu cua tai nheo ra sao, chỉ là quân sư bảo hắn đi theo bảo vệ đại tướng quân nên hắn cứ vậy mà đi theo. Mãi đến trên đường đi mới biết, hóa ra là nhị tẩu của tướng quân sắp lâm bồn. Đây là chuyện trọng đại của Dương gia nên đại tướng quân không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc chào đời của cháu trai, hoặc có thể là cháu gái.

Hắn đúng là ngu ngốc, quân sư bảo hắn đi theo bảo vệ đại tướng quân, nhưng với võ nghệ vô song của đại tướng quân thì có cần đến sự bảo vệ của hắn không?

"Quý Thường, xuất phát nhanh đi, đừng để cảm lạnh."

Dương Sơ Đan thúc giục, sau đó đưa tay sờ đầu ngựa cưng Linh Tê, rồi nói nhỏ.

"Để Linh Tê dẫn đường cho ngươi."

Linh Tê dậm chân xem như đáp lại, Quý Thường xoa hai tay vào nhau, nắm lấy dây cương của Linh Tê, thở dài nói.

"Vậy, đại… tiểu thư, thuộc hạ đi trước."

Nhìn Quý Thường dắt Linh Tê, cứ vài bước lại lưu luyến ngoái đầu nhìn, Dương Sơ Đan không khỏi bật cười. Lần này về kinh phục mệnh, nàng chỉ mang theo một đội kỵ binh. Vừa kết thúc đại chiến, một phần là vì binh lính cần được nghỉ ngơi, một phần là vì nàng cũng có những tính toán khác.

Vì sợ sẽ bỏ lỡ ngày lâm bồn của nhị tẩu nên Dương Sơ Đan mới nói với quân sư muốn dẫn theo Linh Tê về kinh trước. Linh Tê vốn có sức bền tốt hơn những con ngựa khác, chúng nó cũng cần được nghỉ ngơi, nên đương nhiên không thể mang theo cả đội bôn ba đường dài. Dương Sơ Đan xoa đầu con ngựa đen còn lại và nói với nó.

"Lát nữa về phủ nghỉ ngơi cho thật tốt."

Thấy bóng dáng Quý Thường đã khuất hẳn, Dương Sơ Đan đưa dây cương và con chó hoang cho Lan Phong.

"Ngươi đứng đây đợi ta, ta đi hỏi thăm một chút."

Lan Phong ngoan ngoãn nhận lấy dây cương và con chó hoang, hắn còn cẩn thận không để con chó hoang đυ.ng vào áo choàng dệt gấm lót lông. Lan Phong thừa biết chiếc áo choàng này quý giá thế nào, hắn chắc chắn không đền nổi.