Tướng Quân Và Ta

Chương 6

Nàng ở cách hắn không xa, nương theo ánh sáng yếu ớt, hắn có thể thấy rõ khuôn mặt nàng…

Nàng rất xinh đẹp, mang theo nét nghiêm nghị và bạc tình, đặc biệt là đôi mắt. Đó là một đôi mắt đào hoa đa tình, đuôi mắt hơi cong lên, trong mắt như mang theo ánh sáng, chỉ cần nhìn vào thôi cũng khiến người ta mơ màng.

Lan Phong cuống quít quay mắt đi, không dám nhìn nàng thêm lần nào nữa, không biết tại sao trong tình huống này, hắn lại nhớ đến những cuốn tiểu thuyết tình yêu mà mình đã từng lén đọc hồi niên thiếu.

"Xin hãy giúp ta."

Lan Phong đã nói với nàng như vậy.

***

Quý Thường dắt ngựa đứng đợi ở đầu ngõ, không nhịn được xoa mà hai tay vào nhau cho đỡ lạnh. Thấy đại tướng quân cuối cùng cũng đi ra từ đầu ngõ, nhưng theo sau còn có một người đang ôm một con chó hoang bẩn thỉu.

Quả không hổ danh là đại tướng quân, giữa khu chợ đêm ồn ào náo nhiệt mà vẫn có thể phát hiện có người trong ngõ tối. Trong lòng Quý Thường bỗng dâng trào cảm giác kính nể, xem ra, ngoài võ nghệ, hắn cũng cần phải rèn luyện thêm khả năng quan sát.

"Đại…"

Hai chữ "tướng quân" còn chưa kịp rời miệng, Dương Sơ Đan đã vỗ nhẹ lên vai Quý Thường. Thấy đại tướng quân nhướng mày nhìn mình, Quý Thường lập tức đổi lời.

"Đại tiểu thư, ngài…"

Quý Thường vừa nói vừa nhìn về phía bóng hình xa lạ đứng sau Dương Sơ Đan. Người kia đang cúi đầu, nhận thấy ánh mắt của Quý Thường đang hướng về phía này, cả người gần như co rúm lại.

Dương Sơ Đan nhận ra sự mất tự nhiên của Lan Phong, một tay nàng ôm chó, thay kia cởϊ áσ choàng dệt gấm lót lông của mình xuống và phủ lên người đối phương. Nàng còn cẩn thận kéo mũ áo choàng lên, như vậy là đủ để che mặt hắn.

Đối phương hơi ngẩng đầu, Dương Sơ Đan nhìn hắn và hỏi.

"Chỉ cần mang con chó này đến trước mộ của chủ nhân nó thôi sao?"

Lan Phong gật đầu, sau đó nói.

"Là người vợ mới của nhà họ Vương bán đậu phụ ở đầu phố, ta không biết người đó đã được chôn cất ở đâu."

Quý Thường không khỏi nhìn về phía Lan Phong, bởi vì giọng nói của nam nhân này nghe rất êm tai, ấm áp và điềm đạm, tựa như làn nước thu lặng lẽ gợn sóng trong lòng người. Đến khi hoàn hồn, Quý Thường vội cởϊ áσ choàng của mình ra đưa cho Dương Sơ Đan.

"Đại tiểu thư, loại chuyện này cứ giao cho thuộc hạ. Ngài về phủ trước đi."

"Ta sẽ giải quyết…"

Nghe Dương Sơ Đan nói vậy, Quý Thường sốt ruột đến mức dậm chân.

"Sao ngài cứ một hai phải…"

Những lời nói sau đó của Quý Thường nghẹn lại trong cổ họng hắn dưới ánh mắt của Dương Sơ Đan. Đối phương là thủ lĩnh của hắn, hắn chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh.