Tướng Quân Và Ta

Chương 5

Lan Phong không bôi thuốc mà khoác thêm lớp áo bông. Nhân lúc trời tối, hắn bước qua cánh cửa nhỏ và rời khỏi Thanh Mộng Lâu.

Khác hẳn với sự huyên náo và ánh đèn sáng trưng của Thanh Mộng Lâu, từ cánh cửa nhỏ ra tới con ngõ nhỏ tối tăm và lạnh lẽo, chỉ cách một bức tường thôi mà như đã đi vào một thế giới hoàn toàn đối lập.

Lan Phong không mang theo đèn l*иg, hắn mò mẫm trong bóng tối và đi về phía mục tiêu. Nơi hắn muốn đến chính là ngõ nhỏ có con chó hoang đó.

Lan Phong rất nhanh đã tìm thấy con chó hoang, nó vẫn nằm ở chỗ cũ, dường như cảm nhận được có người đến, nó lười biếng ngước mắt lên nhìn.

Lan Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi ngồi xuống bên cạnh con chó hoang. Mặt đất rất lạnh, nhưng hắn không để ý, vì hắn cũng không định ở lại quá lâu.

"Nàng chết rồi."

Nói xong một câu như vậy, Lâm Từ Miên chợt cảm thấy bản thân có chút buồn cười, một con chó làm sao có thể hiểu được hắn đang nói gì.

Lan Phong nghe thấy tiếng rên ư ử của con chó, hắn quay đầu lại, con chó hoang đang nhìn hắn, rồi lại nhìn về phía cuối ngõ nhỏ, nơi đó có ánh sáng, là ánh đèn của chợ đêm…

Phía trước là chợ đêm náo nhiệt, phía sau là Thanh Mộng Lâu huyên náo, trong ngõ nhỏ lạnh lẽo này, một người một chó như bị bỏ rơi, vô cùng cô độc.

Lan Phong rất muốn làm gì đó cho nó, nhưng lại cảm thấy mình chẳng thể làm được gì.

Lan Phong vừa định đứng dậy thì nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu lên, một bóng dáng xuất hiện ở cuối ngõ nhỏ. Người đó sải bước về phía hắn, cả người như mang theo ánh sáng.

Lan Phong không kịp rời đi, lại chẳng có mũ che mặt, hắn cúi xuống, nhìn thấy một đôi ủng trắng như tuyết, rồi một giọng nữ vang lên.

Đó là một âm thanh rất hay, hay hơn bất kỳ giọng nữ nào hắn đã từng nghe qua, rất trong trẻo và êm tai.

"Các ngươi lạc đường sao?"

Không phải là ngươi lạc đường sao, mà là các ngươi, nàng không hề bỏ qua con chó bên cạnh hắn…

Trái tim Lan Phong khẽ run lên, hắn từ từ đứng dậy. Nữ nhân trước mặt thấp hơn hắn nửa cái đầu, hắn không dám nhìn thẳng vào mặt đối phương, chỉ im lặng một lúc, đối phương cũng không biết lúc này trong lòng hắn đấu tranh thế nào, nhưng hắn vẫn lấy hết can đảm nói.

"Ta muốn đưa nó đi tìm chủ nhân của nó."

"Ngươi có cần ta giúp không?"

Nữ nhân hỏi hắn, rồi ngồi xổm trước mặt con chó. Con chó hoang có chút bẩn, nhưng nàng vẫn ôm nó lên, rồi ngẩng đầu nhìn Lan Phong.