Nhìn theo bóng dáng Dương Sơ Đan dần khuất xa, Lan Phong nắm chặt dây cương, đứng yên tại chỗ, trong lòng chợt dấy lên chút bất an. Qua cuộc trò chuyện vừa rồi, hắn có thể đoán được nữ nhân giúp hắn là người có thân phận cao quý, có lẽ là đại tiểu thư của nhà võ. Nghĩ tới đây, hắn bỗng nổi lên ý muốn bỏ trốn.
Nếu nàng biết thân phận thật của hắn… Lan Phong vô thức liếc nhìn về phía Thanh Mộng Lâu. Có vài tiểu thư thế gia rất coi khinh những nơi trăng hoa này. Khi Lan Phong còn đang miên man suy nghĩ, đối phương đã trở về.
"Ta hỏi thăm xong rồi, ngươi có muốn ăn gì không?"
Giọng nàng có chút mơ hồ, Lan Phong khẽ ngẩng đầu lên, thấy nàng đang ăn bánh nướng, tay kia cầm theo một cái bánh nướng đã được gói ghém cẩn thận, chắc là định đưa cho hắn. Lan Phong muốn lắc đầu từ chối, nhưng nàng đã đón lấy con chó hoang rồi nhét chiếc bánh nướng nóng hổi vào tay hắn, sau đó cười nói.
"Ăn chút gì cho ấm bụng."
Lan Phong suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng cảm ơn, cắn một miếng bánh nướng, hắn liền nhận ra hương vị quen thuộc của cụ bà bán bánh ở đầu phố.
Đối phương ăn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xong. Lan Phong thấy vậy cũng có chút sốt ruột, lại nghe đối phương cười khẽ.
"Ngươi không cần phải ăn vội như thế, là do ta đói nên ăn nhanh thôi. À phải rồi, ngươi biết cưỡi ngựa không?"
Cưỡi ngựa… Lan Phong khẽ lắc đầu. Từ nhỏ, phụ thân chỉ dạy hắn cầm, kỳ, thi, họa, lại cùng Lạc nương học thêm ca xướng, thêu thùa… Về chuyện cưỡi ngựa, hắn chẳng học được chút nào. Không rõ bản thân không biết cưỡi ngựa liệu có làm phiền đến nàng không. Lan Phong khẽ đưa mắt nhìn nàng qua vành mũ trùm. Nàng vẫn mỉm cười, dường như chẳng lấy làm bận tâm.
“Mộ của chủ nó ở ngoài thành, có lẽ phải cưỡi ngựa mới kịp.”
Dương Sơ Đan nhẹ giọng nói.
“Ra khỏi thành sao?”
Lan Phong thoáng kinh ngạc. Giờ trời đã tối, không có lệnh thông hành, lính canh thành tuyệt chẳng thể nào cho qua.
“Đi thôi.”
Dương Sơ Đan nắm lấy dây cương, dẫn ngựa tiến về phía cổng thành, vừa đi vừa bảo Lan Phong.
“Ngươi cứ tiếp tục ăn đi, đoạn đường phía trước cũng chẳng ngắn đâu.”
Nàng vừa dẫn ngựa, vừa ôm con chó, Lan Phong bước sóng vai bên cạnh. Tiếng vó ngựa xen lẫn tiếng ồn ào của phố phường lọt vào tai. Tấm áo choàng trên người hắn là của nàng, phảng phất một mùi hương dìu dịu.
Dưới ánh đèn rực rỡ, len qua khu chợ đêm tấp nập, Lan Phong cảm thấy nơi l*иg ngực bỗng dâng lên một cảm giác khó gọi thành tên. Hắn xưa nay chưa từng làm chuyện nào liều lĩnh đến vậy — cùng một người xa lạ sánh bước, lại còn chuyện trò.