“Vậy sao? Tôi đã thấy mặt cậu đầy máu rồi, còn gì mà phải tránh.” Bùi Tiêu buông tay khỏi cằm Lâu Phong, không ngờ da cậu lại mịn màng đến vậy. Chỉ một cái nắm nhẹ đã để lại vết đỏ, Bùi Tiêu nhìn vào vết đó một lúc, rồi lắc đầu, bỏ qua cảm giác kỳ lạ trong lòng, nói: “Đừng lo, làm xong phẫu thuật sẽ phục hồi lại như cũ thôi.”
Lâu Phong không biết mình đã có thêm vết đỏ trên cằm, sau khi Bùi Tiêu buông tay, cậu nhẹ nhàng thở ra. Cậu mím môi, cố gắng xoa dịu cảm giác khô rát trên môi. Bùi Tiêu nhìn thấy động tác nhỏ ấy, đứng dậy rót một cốc nước cho cậu.
Lâu Phong nhận lấy cốc nước, uống vài ngụm để làm ẩm cổ họng, lưỡi khẽ liếʍ môi khô. Cậu cầm cốc, nhẹ nhàng cảm ơn Bùi Tiêu.
“Không cần phải cảm ơn tôi hoài, nếu muốn cảm ơn, thì sau này làm việc tốt, coi như là báo đáp tôi.” Bùi Tiêu nói, vẻ mặt không có gì nghiêm trọng.
Lâu Phong gật đầu mạnh, trong lòng cảm thấy Bùi Tiêu thật tốt, cậu quyết tâm sau này phải cố gắng làm việc thật tốt.
Thời gian chờ đợi dường như không còn dài nữa, chỉ một lát sau, một nhóm bác sĩ và y tá bước vào phòng bệnh, đẩy giường của Lâu Phong vào phòng phẫu thuật. Trước khi vào, Bùi Tiêu vỗ nhẹ vai cậu, an ủi: “Đừng sợ, sẽ không đau đâu, nhanh thôi, tôi ở ngoài chờ cậu.”
Với trình độ y học hiện tại, ca phẫu thuật ghép mắt không kéo dài lâu, chỉ hai giờ sau, Lâu Phong được đưa ra ngoài. Sau phẫu thuật, cậu trông vẫn như lúc mới vào, chỉ có điều miếng băng trắng đã được thay bằng một miếng dán đen.
“Sau hai giờ có thể tháo băng, nhớ tránh ánh sáng mạnh. Đây là kính bảo vệ ánh sáng xanh, trong thời gian thích nghi, phải đeo liên tục, thời gian là một tuần.”
“Nếu mắt có hiện tượng đỏ, chảy máu hay ngứa rát, cần phải đi khám ngay.”
Bác sĩ dặn dò một vài lưu ý và biện pháp chăm sóc, sau đó thông báo Lâu Phong có thể xuất viện ngay.
Lâu Phong không khỏi thán phục trình độ y học của thiên niên kỷ này, quả thật là tuyệt vời.
Khi cậu trở lại phòng bệnh, trên bàn đầu giường có quần áo sạch sẽ đã được các y tá mang đến. Lâu Phong lấy quần áo và vào phòng thay. Bộ đồ được giặt sạch sẽ, còn mang theo một mùi hương nhẹ dễ chịu.
Ngày cậu xuyên qua cũng là ngày cậu vừa giành được chức vô địch và đang tham gia phỏng vấn, vì thế trang phục và kiểu tóc đã được chuẩn bị sẵn. Tuy nhiên, lúc này tóc cậu đã dính chặt lại vì keo, khiến cậu cảm thấy khó chịu. Lâu Phong mở nước, cúi đầu xối một ít nước lên tóc, cẩn thận tránh làm ướt mắt trái để làm sạch.
Lâu Phong không muốn để Bùi Tiêu phải đợi lâu, chỉ kịp vội vàng rửa mặt qua loa. Cậu nhìn quanh phòng bệnh, chẳng có gì có thể mang theo ngoài chiếc điện thoại sắp hết pin, chỉ còn 60%. Cậu tắt máy và nhét vào túi, rồi bước ra cửa bệnh viện.
Cậu nhìn quanh một lượt và cuối cùng thấy chiếc xe đậu dưới mái che, Bùi Tiêu mặc bộ đồ đen, tay khoanh trước ngực, dựa vào xe chờ cậu.
Lâu Phong bước nhanh về phía đó.
Bùi Tiêu mở cửa xe, làm động tác như một hiệp sĩ, nói: “Chúc mừng xuất viện, tiểu hoàng tử của tôi.”
Lâu Phong mặt hơi đỏ, theo động tác của anh ngồi vào xe. Cậu tò mò nhìn chiếc xe bay bay.
Bùi Tiêu ngồi vào ghế lái, nhìn thấy ánh mắt đầy tò mò của Lâu Phong thì bật cười: “Thế nào, đẹp không? Đây là phiên bản giới hạn toàn cầu đấy.”
“…” Lâu Phong chẳng biết nói gì, thậm chí phiên bản thông thường cậu cũng chưa từng thấy.