Tay Súng Bắn Tỉa Đệ Nhất Tinh Tế (Thực Tế Ảo)

Chương 18

Nói về game, Thẩm Tư Dung như thể tỏa ra một thứ ánh sáng nóng bỏng. Anh ta kể cho Lâu Phong nghe rất nhiều chuyện về game, và Lâu Phong bỗng nhận ra rằng đối với con người thời đại này, game không chỉ là một trò chơi mà còn là một niềm tin, một phần quan trọng trong cuộc sống.

Gió đêm mát mẻ, hai người tiếp tục ngồi nói chuyện cho đến khi đồng hồ điểm qua nửa đêm. Sau đó, họ cùng nhau quay lại tầng 9, mỗi người trở về phòng bệnh của mình.

Ngày hôm sau.

Lâu Phong còn đang mơ màng ngủ thì bị mấy bác sĩ kéo dậy để kiểm tra. Chỉ khi nghe thấy ca phẫu thuật sẽ được tiến hành vào buổi trưa, cậu mới tỉnh táo hoàn toàn. Các bác sĩ đưa cậu đến phòng y tế để làm một ca vệ sinh mắt đơn giản, sau đó đẩy cậu vào phòng chờ phẫu thuật.

Lâu Phong hơi căng thẳng, mân mê vạt áo của mình. Nhìn vào gương phản chiếu, cậu thấy vết băng trên mắt trái đã được tháo ra, chỉ còn lại một miếng băng gạc hình vuông dán trên mắt. Lâu Phong biết rõ dưới lớp băng đó chỉ còn lại một hốc mắt trống rỗng.

Cậu đột nhiên không dám nhìn thẳng vào mình trong gương, quay mắt đi nơi khác.

Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng. Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Lâu Phong tưởng là bác sĩ nên không để ý, tiếp tục ngồi yên tĩnh.

"Thế nào, ổn không?" Một giọng nói quen thuộc, trầm ấm và đầy sức hút vang lên. Lâu Phong giật mình ngẩng đầu nhìn, "Bùi, Bùi Tiêu? Sao anh lại đến đây?"

"Ừm, bác sĩ gọi điện báo cho tôi, nên tôi đến." Còn hơn hai tiếng nữa mới đến giờ phẫu thuật, Bùi Tiêu bước vào và kéo ghế ngồi xuống.

Lâu Phong cảm thấy trong lòng có một cảm xúc khó tả, không rõ là xúc động hay gì đó, cậu nói: "Cảm ơn anh, nếu anh bận thì không cần phải đến đâu, tôi một mình cũng được."

"Hôm nay cũng không có việc gì." Bùi Tiêu dựa người vào ghế, ánh mắt nhìn Lâu Phong không rời.

Lâu Phong cảm thấy hơi bất an dưới ánh mắt ấy, cậu biết hiện tại mình trông thật tệ. Miếng băng gạc trên mắt nhìn đã thấy khó coi, lại còn có phần đáng sợ.

Lâu Phong quay đầu, cố nhìn vào màn hình tivi phía trước, cố gắng thay đổi chủ đề: "Hôm qua tôi xem buổi phát sóng game của anh, anh chơi rất giỏi."

Bùi Tiêu hỏi: "Cậu cũng chơi "Hoang Dã" à?"

Lâu Phong lắc đầu: "Chưa chơi, nhưng Đinh Dã cũng có nói với tôi rất nhiều về game này hôm qua."

"Muốn thử chơi không?" Bùi Tiêu hỏi.

"Muốn." Lâu Phong gật đầu.

"Bên câu lạc bộ của tôi có phòng riêng, có sẵn buồng game, đầy đủ tiện nghi, cậu cứ tự nhiên dùng." Bùi Tiêu khoanh tay, người hơi nghiêng ra sau, giọng nói lơ đãng, chẳng có gì nghiêm trọng.

"Ừ, được." Lâu Phong chỉ đáp một tiếng, hơi ngập ngừng.

Nói xong, cả căn phòng trở nên im ắng. Lâu Phong vốn là người ít nói, kiểu người nếu không biết nói gì sẽ giữ im lặng, mỗi khi nói chuyện là lại kết thúc cuộc hội thoại. Cậu suy nghĩ một lúc nhưng không biết nói gì để phá vỡ bầu không khí im lặng.

Bùi Tiêu thấy Lâu Phong chỉ ngồi yên, mắt không dám nhìn anh, anh bỗng cúi người, đưa tay nhẹ nhàng nắm cằm Lâu Phong, xoay mặt cậu lại. Lâu Phong giật mình, ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm của Bùi Tiêu.

Bùi Tiêu nhướng mày, hỏi: "Sao lại không dám nhìn tôi?"

Lâu Phong cố gắng giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi, cậu cúi đầu, “Không đẹp.”

Bùi Tiêu nhướn mày, cười nhẹ: “Tôi không đẹp sao?”

“Không, không phải thế.” Lâu Phong vội vàng lắc đầu giải thích: “Hiện tại tôi trông không đẹp…”