Tay Súng Bắn Tỉa Đệ Nhất Tinh Tế (Thực Tế Ảo)

Chương 20

Cậu quay sang nhìn Bùi Tiêu, hỏi: “Anh có thể cho tôi xem hóa đơn phẫu thuật được không?”

Bùi Tiêu từ trong túi lấy ra một tờ giấy gấp nhỏ, đưa cho cậu. Lâu Phong mở tờ giấy ra, không để ý đến những từ ngữ chuyên môn, chỉ nhìn vào dòng cuối cùng, cậu giật mình khi thấy hàng loạt số không.

Một, hai, ba... tám, chín, mười số không!!!

Cậu nghĩ thầm: "Chắc là mình gắn một viên kim cương vào mắt rồi!"

Lâu Phong lật lại phía trước, nhìn vào những từ ngữ chuyên môn, mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng cậu cũng nhận ra rằng đây chắc chắn là một loại phẫu thuật cực kỳ đắt tiền.

Lâu Phong hít vào một hơi thật sâu, dù không biết mức lương hay giá cả hiện tại là bao nhiêu, nhưng chắc chắn đây không phải là một con số nhỏ.

Ngày xưa, tổng cộng tiền lương và thưởng của cậu trong mấy năm chỉ vỏn vẹn mấy triệu mà thôi...

Cậu nắm chặt tờ giấy, tay có chút run rẩy, giọng nói cũng đầy lo lắng: “Bùi, Bùi ca, cái này…”

Bùi Tiêu không thấy gì lạ, bình thản nói: “Số tiền này kiếm lại rất nhanh thôi.”

Dù giọng điệu của anh có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, nhưng Lâu Phong trong lòng lại cảm kích vô cùng. Bùi Tiêu và cậu chưa từng quen biết, chưa từng gặp mặt, nhưng lại vì cậu mà làm bao nhiêu điều như vậy. Sự giúp đỡ này làm sao cậu có thể trả được?

Lâu Phong cẩn thận gấp tờ giấy lại, nhét vào túi, nhìn Bùi Tiêu với ánh mắt chân thành, giọng điệu nghiêm túc: “Cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi đã không biết mình sẽ thế nào… Dù sao đi nữa, là anh cứu tôi, còn chữa trị cho tôi. Tôi không biết làm gì để đền đáp, chỉ có thể…”

Khi Bùi Tiêu tưởng rằng Lâu Phong sẽ nói một câu kiểu "xin anh yêu thương", thì cậu lại nói: “Cả đời này tôi sẽ làm trâu ngựa cho anh, làm nô ɭệ cho anh, bảo tôi đi hướng Đông tôi tuyệt đối không dám đi hướng Tây. Mạng này của tôi là của anh, tôi sẽ đối xử với anh như cha mẹ tái sinh của mình.”

Bùi Tiêu không nhịn được cười, anh cười khẽ rồi đột ngột lại gần Lâu Phong, hơi thở ấm áp phả lên cổ cậu. Lâu Phong rùng mình, chỉ nghe thấy tiếng "pặc", Bùi Tiêu đã giúp cậu cài dây an toàn rồi trêu: “Làm nô ɭệ cũng không tồi, tôi đang thiếu người giúp đỡ đây.”

Lâu Phong đỏ mặt, vội vàng gật đầu đồng ý. Nhìn thấy chiếc xe bay sắp được khởi động, cậu hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Bùi Tiêu tay đặt lên vô-lăng điều khiển, bật chế độ tự động của xe: “Đưa cậu đi xem nơi làm việc sắp tới, tiện thể giới thiệu vài người cho cậu. À, tối nay có một bữa tiệc, chúng ta cùng đi nhé.”

“Được.”



Một tiếng rưỡi sau, một tòa nhà khổng lồ có hình dáng giống như một chiếc cúp giải thưởng, cao và vươn dài, hiện ra trước mắt. Xe bay vòng quanh tòa nhà một vòng, Lâu Phong nhìn rõ được tòa cao ốc này.

Tòa nhà sừng sững, khí thế hùng vĩ, những cửa kính lớn lấp lánh phản chiếu ánh sáng, từ xa nhìn lại giống như một chiếc cúp tượng trưng cho vinh quang.

Lâu Phong không khỏi cảm thán.

Xe bay tự động hạ cánh trên tầng mái, khi Lâu Phong bước xuống, cậu có cảm giác như vừa xuống máy bay.

Khi vào trong tòa nhà, Lâu Phong cảm giác như một người nhỏ bé lần đầu vào một thế giới mới, mắt cậu ngập tràn sự tò mò. Tuy nhiên, cậu không để cảm xúc lộ rõ trên khuôn mặt.

Từ khi bước vào tòa nhà, không ít người đã nhìn về phía cậu. Họ nhìn một lúc rồi lại cúi đầu tiếp tục công việc, nhưng thái độ của họ rõ ràng trở nên nghiêm túc hơn, như thể đang bị sếp lớn kiểm tra.