Lê Nam thông minh thì thông minh, nhưng lại không thích học hành chăm chỉ. Từ bé đến lớn đều học ở trường tốt nhất thành phố S, nhưng thành tích chỉ loanh quanh ở top mười, chứ chưa bao giờ chen được vào top ba.
Thỉnh thoảng vào được top năm, cả nhà đã đưa cậu đi ăn mừng linh đình, huống chi là top ba?
Nếu thực sự từng có thời khắc huy hoàng như thế, cậu không thể không nhớ được. Nhưng nếu từng thê thảm đến mức bị cắt hết tiền tiêu vặt và tiền lì xì, cậu càng không thể quên.
Vậy hồi đó cậu đã làm thế nào để khiến mẹ quên mất chuyện này chứ?
Ánh mắt Lê Nam dần dần trống rỗng... Không đúng, bây giờ cậu đâu còn là nhóc con mười tuổi nữa, thi cử thì có gì khó? Dù gì cậu cũng đã thi đỗ vào một trong mười trường đại học top đầu trong nước mà?
Lê Nam lại phấn chấn trở lại, vỗ ngực cam đoan với Thẩm Húc Đông: "Ba yên tâm đi, ngay khi kỳ học tới bắt đầu, con sẽ mang về cho ba vị trí thứ nhất!"
Thẩm Húc Đông vừa lái xe vào bãi đỗ của Cung Thiếu Niên thì nghe thấy câu này, lập tức nổi hứng: "Ồ? Thật không?"
Lê Nam không cần suy nghĩ: "Đương nhiên là thật, con bao giờ lừa ba chứ!"
Câu này cũng không phải nói dối. Lê Nam không có thói quen nói dối, dù gây ra chuyện cũng thành thật về nhà thừa nhận. Cùng lắm là khóc lóc nhờ ông bà ngoại làm chỗ dựa, nhưng tuyệt đối không bịa chuyện để lừa gạt.
"Nghe không giống đang nói dối, mà giống đang chém gió hơn." Thẩm Húc Đông bình luận, "Được rồi, mau lấy túi đàn của con, vào học đi."
"Á? Thật sự phải đi học à?" Lê Nam không mấy tình nguyện.
"Đương nhiên, đừng lắm lời nữa."
Bị thúc giục xuống xe, Lê Nam đeo túi đàn guitar của mình, bước ba bước quay đầu một lần đi vào trong Cung Thiếu Niên.
Nơi này vẫn còn chút ấn tượng trong trí nhớ của Lê Nam. Cậu nhớ lớp học guitar của mình hồi đó ở tầng ba của Cung Thiếu Niên. Dựa vào ký ức mơ hồ, cậu tìm đến phòng học của lớp guitar.
Trên đường đi, Lê Nam còn để ý các phòng học của những lớp ngoại khóa khác. Cậu đang nghĩ, nếu không thể thuyết phục ba đứng về phía mình để giúp cậu thôi học, có lẽ cậu có thể trực tiếp đổi sang một lớp khác ở Cung Thiếu Niên. Ví dụ như bộ môn có lợi thế nhất đối với trượt băng nghệ thuật —— ballet.
Trượt băng nghệ thuật là môn thể thao kết hợp giữa vẻ đẹp và kỹ thuật trên băng, điểm nghệ thuật chiếm tỷ lệ lớn trong tổng điểm kỹ thuật. Các tuyển thủ nước ngoài, đặc biệt là ở châu Âu và Mỹ, thường bị gọi đùa là "nghệ thuật sứa" – ám chỉ việc khả năng kỹ thuật yếu nhưng dựa vào biểu diễn nghệ thuật để giành điểm.
Dù là một biệt danh mang tính chế giễu, nhưng nó cũng cho thấy tầm quan trọng của khả năng biểu diễn nghệ thuật trong môn thể thao này.
Trước khi trọng sinh, Lê Nam chủ yếu cũng dựa vào điểm nghệ thuật để cạnh tranh thành tích với các tuyển thủ trẻ. Dù sao khi tuổi tác tăng lên, tình trạng cơ thể không cho phép cậu thực hiện những kỹ thuật có độ khó cao như 4A hay 4Lz.
So với những tuyển thủ trẻ đang ở độ tuổi sung mãn, không ngừng chinh phục các kỹ thuật khó, Lê Nam chỉ có thể dồn sức vào khả năng biểu diễn nghệ thuật.
Có thêm được chút điểm nào hay chút ấy, vì huy chương và vinh quang cho quốc gia, tính toán chi li một chút cũng chẳng có gì đáng chê cười.
Vì thế, trước khi trọng sinh, Lê Nam cũng từng học ballet. Nhưng do tuổi tác đã lớn, mà ballet lại đòi hỏi độ mềm dẻo của cơ thể rất cao nên cuối cùng cậu cũng không học được bao nhiêu.
Sống lại một lần nữa, có lẽ lần này cậu có thể bắt đầu từ ballet?
Lê Nam đang thò đầu vào trong ngó nghiêng thì thấy một giáo viên từ trong phòng bước ra, vẫy tay với cậu: "Em học sinh, sắp đến giờ học rồi, mau vào đi."
Người này chính là thầy Lâm – giáo viên dạy guitar nhập môn của Lê Nam.
Thầy cao khoảng 1m78, trông rất trẻ trung, rạng rỡ. Nghe nói thầy vừa tốt nghiệp từ một học viện âm nhạc danh tiếng trong nước, chuyên ngành piano. Trong thời gian học ở trường, thầy tự học thêm guitar. Dù không phải cao thủ, nhưng dạy lớp cơ bản thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
Lê Nam bị giục một tiếng, có chút không thoải mái.
Cậu vẫn chưa hoàn toàn điều chỉnh được tâm lý của mình. Đối với ba mẹ, ông bà ngoại thì có thể giữ dáng vẻ trẻ con, dù sao cách sống chung trong nhà vẫn luôn như vậy. Nhưng trước mặt người ngoài, Lê Nam không thể mặt dày mà làm trò mè nheo để trốn học như một đứa trẻ thực thụ.
Lê Nam chỉ có thể cam chịu bước vào lớp, trong lòng thầm nghĩ lát nữa nên giả vờ làm người mới học thế nào… Hoặc dứt khoát đóng vai thiên tài, học một lần là biết, biết đâu ba cậu sẽ đồng ý cho cậu thôi học hoặc chuyển lớp…
Vừa bước chân vào phòng học, bên tai Lê Nam liền vang lên vài âm thanh máy móc kỳ lạ.
【Phát hiện sinh vật có thể liên kết trong phạm vi.】
【Đang tiến hành ghép nối…】
【Ghép nối thành công.】
【Đang tiến hành liên kết hệ thống…】
【Đinh —— Hệ thống Siêu Sao đã liên kết thành công.】
Bước chân của Lê Nam khựng lại, theo bản năng nghĩ: Ai mà ngang ngược vậy, dám bật game to thế ngay trong lớp học —— Khoan đã?! Nếu cậu không nhớ nhầm, bây giờ vẫn là năm 2000 mà? Lúc này ở Hoa Quốc làm gì có smartphone để chơi game chứ?!
Vào năm 2000, hầu hết mọi người vẫn còn đang dùng máy nhắn tin, một số gia đình khá giả bắt đầu sử dụng điện thoại không dây, loại chỉ có thể gọi điện, nhắn tin và xem giờ. Sao có thể chơi game được?
Khi Lê Nam đang ngơ ngác nhìn quanh, âm thanh máy móc kia lại vang lên, lần này xuất phát từ trong đầu cậu.
【Tôi là Hệ thống Siêu Sao 001.】
【Rất vui được gặp cậu, ký chủ.】
Đồng tử Lê Nam chấn động, cậu ôm đầu, cứng đờ tại chỗ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?!