Không còn thích guitar nữa sao?
Chuyện đó chắc chắn không phải. Dù việc thời thiếu niên lỡ bước chân vào giới giải trí từ sớm đã khiến Lê Nam lỡ dở con đường vận động viên, nhưng cậu chưa từng hối hận vì quãng thời gian mình đã trải qua trong làng giải trí.
Trong thế giới hào nhoáng ấy, Lê Nam từng nhận được sự tán thưởng, cũng từng chịu sự lạnh nhạt, tâm thái của cậu đã được mài giũa rất nhiều. Nhờ vậy, khi chuyển sang làm vận động viên trượt băng nghệ thuật, cậu không bị sụp đổ vì thành tích lên xuống thất thường.
Thích thì vẫn thích. Trước khi sống lại, Lê Nam chưa từng từ bỏ thói quen chơi guitar. Đây là sở thích đã đồng hành cùng cậu qua những đêm dài mất ngủ vì cơn đau hành hạ.
Nhưng bảo cậu vì chút sở thích này mà quay lại học lại từ đầu những lý thuyết cơ bản, giả vờ làm thiên tài guitar, lãng phí thời gian thì chắc chắn Lê Nam không muốn.
Bây giờ, điều cậu muốn nhất là nhanh chóng làm rõ mọi chuyện với gia đình để bắt đầu tập luyện trượt băng.
Không thể giành được tấm huy chương danh giá nhất trong giới trượt băng nghệ thuật là điều mà Lê Nam vẫn luôn tiếc nuối.
Trước khi sống lại, cậu không có cơ hội. Nếu bỏ lỡ độ tuổi vàng, thì chính là bỏ lỡ mãi mãi. Nhưng bây giờ đã có cơ hội làm lại từ đầu, dù thế nào đi nữa, Lê Nam nhất định phải nắm chặt lấy.
Biết đâu, kiếp này cậu có thể đứng trên bục nhận giải mà mình luôn mơ ước thì sao?
Nhưng chuyện này thì chắc chắn không thể nói thẳng với Thẩm Húc Đông được. Chẳng lẽ lại bảo: Ba ơi, thật ra con sống lại từ tương lai, con đã học guitar rồi nên không muốn học lại nữa, ba cho con đi học trượt băng đi, con có thể giành huy chương Olympic đó.
Chưa đợi nữ sĩ Lê Văn Thanh ra tay, chỉ e Thẩm Húc Đông đã dạy dỗ cậu một trận nên thân rồi.
Một ngày lại nói cái gì linh tinh thế?
Ngay cả bản thân Lê Nam cũng thấy lời giải thích này giống như chuyện hoang đường, cứ như cậu vẫn đang đắm chìm trong một giấc mộng đẹp chưa tỉnh lại.
Nghĩ một lúc, Lê Nam bèn nói: "Ba, con chỉ cảm thấy học guitar quá dễ. Con tự học cũng được, không cần lãng phí tiền để học đâu."
Nói những lời này, Lê Nam mặt không đỏ, tim không đập loạn, hoàn toàn không có chút chột dạ nào.
"Học guitar quá dễ?" Nghe vậy, Thẩm Húc Đông bật cười: "Con mới đi học được mấy buổi mà đã biết là dễ rồi sao?"
"Đúng thế chứ sao, ba không biết con thông minh cỡ nào à?" Lê Nam dày mặt nói.
Thẩm Húc Đông gật đầu: "Ừ, đúng là có nhiều trò khôn vặt thật."
Không cần nghi ngờ, chỉ số thông minh của Lê Nam không hề thấp, dù sao cậu cũng thừa hưởng gen của hai người cực kỳ ưu tú.
Thẩm Húc Đông nhờ vào học bổng mà thi đỗ đại học, trở về làm giáo viên. Chỉ dựa vào chăm chỉ thôi thì không đủ, còn cần có tài năng nữa. Còn Lê Văn Thanh tuy không thích học hành nên trình độ học vấn không cao, nhưng làm ăn thì lại rất giỏi. Toàn bộ tài chính trong nhà đều do bà ấy nắm giữ.
Có bố mẹ như vậy, Lê Nam đương nhiên không thể là kẻ ngốc. Nếu không, với những trò nghịch ngợm từ bé đến lớn của cậu, chẳng lẽ lại không bị Lê Văn Thanh dạy dỗ vài trận ra trò?
Trước lời trêu chọc của Thẩm Húc Đông, Lê Nam chẳng hề ngại ngùng. Những trò phá phách hồi nhỏ của cậu kể mấy ngày mấy đêm cũng không hết. Nếu không có chút khôn vặt, biết tránh nặng tìm nhẹ, kịp thời xin tha, thì mông cậu đã bị Lê Văn Thanh đánh cho nở hoa mấy lần rồi.
Đại trượng phu co được giãn được, đó mới là người thực sự thông minh.
"Cho nên, ba ààà —" Lê Nam kéo dài giọng, đây là chiêu thức cậu hay dùng với ông bà ngoại. Hai người lớn ấy chỉ cần nghe thấy giọng này là gần như đầu hàng ngay. Đáng tiếc, lần này đối diện với cậu là ba cậu.
Có lẽ hình ảnh người cha thời trẻ đã phai nhạt trong ký ức, nên ấn tượng của Lê Nam về Thẩm Húc Đông luôn là dáng vẻ cười tủm tỉm, luôn ủng hộ bất cứ điều gì cậu đề xuất. Cậu quên mất rằng, lúc còn trẻ, Thẩm Húc Đông cũng là người không dễ nói chuyện.
Thẩm Húc Đông hoàn toàn không bị chiêu trò quen thuộc của Lê Nam đánh lừa, "Làm nũng cũng vô dụng thôi, bạn học Lê Nam."
"Chuyện này là do con khóc lóc đòi đi học bằng được, chẳng phải vì thế mà con còn chạy đến nhõng nhẽo với ông bà ngoại mấy ngày liền sao?" Thẩm Húc Đông cười tủm tỉm nhắc nhở, "Còn nữa, con quên mất lúc đó con đã hứa với mẹ thế nào rồi à?"
Lê Nam sững người. Lúc đó cậu đã hứa gì ấy nhỉ...?
Chuyện đã lâu quá rồi, cậu không nhớ rõ lắm, hình như là đồng ý với mẹ điều kiện gì đó...
Thấy vẻ mặt "quên sạch sành sanh" của Lê Nam, Thẩm Húc Đông tốt bụng nhắc lại: "Con đã hứa với mẹ là chỉ cần cho con học lớp guitar này, kỳ thi học kỳ tới con sẽ lọt vào top ba toàn khối."
"Và..." Trên mặt Thẩm Húc Đông hiện lên vẻ chờ xem kịch hay, "Chỉ cần không đạt được, toàn bộ tiền tiêu vặt học kỳ này của con, bao gồm cả tiền lì xì năm sau, đều bay sạch."
Nhà họ Lê mở siêu thị kinh doanh, kinh tế gia đình khá giả, đối xử với con cái cũng hào phóng. Vì thế, Lê Nam – đứa cháu duy nhất trong nhà – nhận được tiền tiêu vặt không ít, gấp hai ba lần bạn bè cùng trang lứa. Tiền lì xì dịp Tết của cậu lại càng nhiều hơn, từ khi còn bé mỗi năm đã có vài nghìn.
Lê Nam: ???!
Cậu trợn mắt há hốc mồm.
Hồi nhỏ cậu lại có thể vì học lớp guitar mà đưa ra điều kiện hoang đường như vậy sao?
Không đúng, hồi nhỏ cậu đã bao giờ lọt vào top ba đâu? Sao cậu chẳng có chút ấn tượng nào thế này?