Tôi Dùng Hệ Thống Siêu Sao Để Luyện Tập Trượt Băng Nghệ Thuật

Chương 7

Hồi đó, tấm bằng đại học còn rất có giá trị, sinh viên đại học cực kỳ hiếm. Nhưng ở thành phố S, nơi kinh tế phát triển, cũng không thiếu người có bằng cấp. Đến tuổi kết hôn, dù có đẹp trai đến đâu, xuất thân nghèo khó cũng là một rào cản lớn.

Không ai muốn gả con gái mình cho một chàng trai nghèo rớt mồng tơi, cũng chẳng ai tin rằng tương lai chú sẽ có sự nghiệp ổn định.

Chỉ có duy nhất mẹ cậu – bà Lê Văn Thanh – vừa gặp chú đã "trúng tiếng sét ái tình", chỉ hẹn hò vài ngày đã muốn… cưới chú về.

Đúng vậy, là "cưới".

Nhà họ Lê có tiền, bản thân Lê Văn Thanh lại là người tài giỏi nổi tiếng. Từ nhỏ, cô đã theo ông ngoại lái xe tải đường dài, đánh nhau thì khỏi phải bàn, là cao thủ số một. Tuy học vấn không quá cao, nhưng cô tự tin rằng với điều kiện của mình, cưới một người chồng có bằng đại học là hoàn toàn xứng đáng. Thế là cô chủ động ngỏ lời với Thẩm Húc Đông.

Lối suy nghĩ này, ngay cả ở thời đại của Lê Nam sau này cũng còn hơi vượt trước thời đại. Không ngờ lúc ấy, Thẩm Húc Đông lại gật đầu đồng ý luôn!

Khi ông bà ngoại biết chuyện, hai người đã đăng ký kết hôn xong xuôi, chẳng thể làm gì được nữa. Huống hồ, trong thâm tâm họ cũng muốn cô con gái duy nhất ở lại bên mình, nên đành mắt nhắm mắt mở cho qua.

Tất cả mọi người đều không lạc quan về cặp đôi này.

Ai cũng nói Thẩm Húc Đông tính quá hiền, Lê Văn Thanh lại quá nóng nảy, kiểu gì sớm muộn cũng tan đàn xẻ nghé.

Vậy mà hai người lại sống với nhau mấy chục năm, vẫn luôn ngọt ngào như hồi mới yêu.

Đến tận khi Lê Văn Thanh qua đời, vợ chồng họ vẫn hạnh phúc bên nhau.

Cảnh tượng đó khiến cả hai người con Lê Nam và Lê Nhiễm Nhiễm phải ghen tị.

Những năm đầu sau khi kết hôn, nền kinh tế Hoa Quốc phát triển nhanh chóng, nghề lái xe tải đường dài chẳng còn kiếm được bao nhiêu. Lê Văn Thanh lại đang trong giai đoạn tân hôn, liền quyết định bán xe tải, mở một siêu thị nhỏ ở thành phố S, học theo các mô hình nước ngoài để vận hành.

Không ngờ, siêu thị làm ăn phát đạt, kiếm được nhiều tiền hơn trước kia rất nhiều.

Giờ đây, nhà họ Lê không phải dạng giàu nứt đố đổ vách, nhưng cũng có thể coi là một gia đình khá giả trong thành phố S.

Thẩm Húc Đông cầm lấy chiếc bao đàn trên lưng con trai, đeo lên vai mình, một tay khoác lên vai cậu, dắt cậu ra ngoài.

"Mau lên mau lên, chậm nữa là muộn giờ đấy. Đến lúc đó, mẹ con lại giận thì khổ."

Chú nhìn Lê Nam một cái, mỉm cười đầy ẩn ý.

"Ba không muốn vợ mình ngày nào cũng phải nổi giận vì thằng nhóc con như con đâu."

Lê Nam: "…"

Ba, ba có nghe thử ba đang nói gì không? Đó là mẹ con mà!

Lê Nam ngoan ngoãn theo Thẩm Húc Đông ra khỏi nhà.

Trên đường, họ gặp mấy bà cô hàng xóm, ai cũng vui vẻ chào hỏi: "Ô, chẳng phải thầy Thẩm sao? Hôm nay dẫn con trai đi đâu thế?"

"Mẹ vợ tôi đăng ký lớp học thêm cho Tiểu Nam, tôi đưa thằng bé đi học." Thẩm Húc Đông đáp.

"Học thêm à? Thế thì hiếm nhỉ! Học lớp gì thế?" Một bà thím tò mò hỏi. "Thầy giáo có giỏi không? Nếu tốt, tôi cũng cho thằng nhóc nhà tôi đi học cùng."

"Nhạc cụ, học guitar." Thẩm Húc Đông nắm tay Lê Nam, giọng ôn hòa.

"Guitar à?"

Nghe đến đây, bà thím vừa hào hứng muốn đăng ký cho con lập tức đổi ý.

Ở một thành phố lớn như S, guitar không phải thứ hiếm lạ, nhưng so với piano, violin những nhạc cụ phổ biến hơn thì guitar lại mang cảm giác không "chính thống", thậm chí còn bị coi là trò tiêu khiển vô bổ.

Dù không ai nói thẳng, nhưng thái độ của họ cũng đủ để hiểu.

Đối với những người này, Thẩm Húc Đông vẫn luôn giữ thái độ ôn hòa, chỉ mỉm cười mà không bận tâm.

Trong suy nghĩ của chú, con cái thích học gì cũng được, miễn là vui vẻ.

Tuổi thơ chú đã phải chịu quá nhiều khổ cực, giờ làm cha rồi, chú càng muốn bù đắp cho con mình.

Có lẽ cũng vì vậy mà sau này, dù không ai ủng hộ, Lê Nam vẫn quyết tâm theo đuổi trượt băng nghệ thuật.

***

Nhà họ Lê có một chiếc xe tải nhỏ để chở hàng, bình thường do Lê Văn Thanh lái đi làm.

Trường thực nghiệm nơi Thẩm Húc Đông dạy học cách nhà không xa, nên chú thường đi bộ hoặc đạp xe đến trường, rất ít khi lái xe. Nhưng hôm nay phải đưa Lê Nam đến Cung Thiếu Niên học, quãng đường khá xa, đi xe là hợp lý nhất.

Đi xe buýt có lẽ tiết kiệm hơn, nhưng nhà họ Lê không thiếu chút tiền đó.

Quan trọng nhất là, nếu Lê Văn Thanh dám để con trai ngồi xe buýt đi học trong thời tiết nóng bức thế này, hai ông bà ngoại chắc chắn sẽ phản đối đầu tiên!

Ngồi vào xe, Lê Nam theo thói quen tự cài dây an toàn, đợi xe khởi động mới thấp thỏm lên tiếng: "Ba, con bàn với ba chuyện này được không?"

Thẩm Húc Đông vừa lái xe ra khỏi bãi đỗ, vừa hỏi: "Hả? Nói đi."

"Con cảm thấy lớp guitar không hợp với con lắm… Ba cho con nghỉ học được không?"

Vừa nghe xong, Thẩm Húc Đông ngạc nhiên liếc nhìn con trai, nhưng cũng nhanh chóng quay lại tập trung vào đường đi.

"Sao vậy? Con không thích guitar nữa à?"