Tôi Dùng Hệ Thống Siêu Sao Để Luyện Tập Trượt Băng Nghệ Thuật

Chương 6

Lê Nam cầm đũa, gắp một chiếc tiểu long bao bỏ vào miệng. Bánh để một lúc lâu nên không còn quá nóng, vỏ bánh mềm mại, hơi ẩm ướt, giống như bị hơi nước hấp quá lâu. Có lẽ vì mọi người đã để bánh lại trong nồi để giữ ấm cho cậu.

Cổ họng cậu nghẹn lại.

Cậu nhanh chóng ăn hết bữa sáng, sau đó lại lẩn quẩn bên ông bà ngoại một lúc. Biết được cậu bị vẹo cổ vì ngủ sai tư thế, hai người liền dùng cách chữa đau mỏi truyền thống để xoa bóp cho cậu. Không lâu sau, cảm giác đau nhức nơi cổ giảm đi rất nhiều.

Bị Lê Văn Thanh thúc giục mấy lần, cuối cùng Lê Nam cũng chịu về phòng thay một chiếc áo thun sạch sẽ.

Tóc cậu đã khô gần hết, không còn ướt sũng như lúc vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh nữa.

Ngồi xuống bàn học, Lê Nam tùy ý lật xem đồ vật trên đó.

Vài cuốn sách giáo khoa lớp ba vẫn còn gần như mới tinh, chỉ có một số trang bị vẽ bậy vài hình người tí hon, thậm chí còn thêm thắt, sửa đổi cả những hình minh họa trong sách thành phiên bản hoàn toàn mới.

Đây đúng là trò vui điển hình của đám nhóc tì cùng lứa tuổi mà.

Từ nãy đến giờ, mẹ cậu bà Lê Văn Thanh cứ liên tục nhắc cậu dọn dẹp rồi đi học. Lê Nam không cần suy nghĩ lâu cũng nhớ ra ngay chuyện này.

Hồi nhỏ, cậu rất nghịch ngợm, tính cách lại hoạt bát, hòa đồng, là đứa được đám trẻ con xung quanh vây quanh nhiều nhất, lúc nào cũng là "đại ca nhí". Sau này, khi bà Lê Văn Thanh vô tình mang thai lần hai, đi kiểm tra ở bệnh viện thì phát hiện do vấn đề sức khỏe nên không thể phá thai, vì vậy quyết định giữ lại đứa bé.

Lúc đó, cả nhà họ Lê bận tối mắt tối mũi, một phần vì lo lắng, một phần vì bối rối, nên có chút lơ là với cậu con trai Lê Nam – đứa trẻ 10 tuổi vốn đã có thể tự chơi một mình.

Lê Nam ban đầu cũng chẳng nghĩ nhiều, nhưng không biết đứa nào xui xẻo đi chọc cậu, nói rằng sau khi em trai hoặc em gái ra đời, bố mẹ sẽ không còn yêu cậu nữa.

Vậy là cậu bé Lê Nam ấm ức mất mấy ngày.

Tuy vậy, cậu không hề ầm ĩ phản đối việc có thêm em. Nhà cậu dù cưng chiều con cái, nhưng bố cậu – ông Thẩm Húc Đông – là giáo viên, từ nhỏ đã rất chú trọng dạy dỗ, ít nhất cũng không để cậu phát triển lệch lạc.

Thế nên cậu chỉ buồn bã mấy hôm, rồi lại nhanh chóng bị các MV ca nhạc trên tivi thu hút. Cậu nhìn thấy những ca sĩ ôm đàn guitar hát hò trên sân khấu, cảm thấy điều đó quá ngầu, thế là bèn đòi học guitar, học nhạc.

Cả nhà bị cậu làm cho ầm ĩ đến mức không có cách nào khác, nhất là ông bà ngoại hai người thương cậu nhất lập tức lấy tiền riêng ra, quyết định đăng ký lớp học guitar cho cậu.

Bà Lê Văn Thanh có lẽ cũng nhận ra dạo này mình hơi lơ là con trai, nên vì tâm lý bù đắp mà đồng ý luôn.

Còn ông Thẩm Húc Đông thì sao… Tính chú vốn hiền lành, chỉ cần yêu cầu của Lê Nam hợp lý, về cơ bản đều sẽ đáp ứng, vậy nên việc cho con đi học âm nhạc, chú chẳng có ý kiến phản đối gì cả.

Cũng chính vì vậy mà sau khi học guitar, cậu mới dần nảy sinh ý định trở thành ngôi sao.

Hồi nhỏ, học guitar chỉ là một sở thích. Giờ mà bảo cậu đi học lại ư… Thôi bỏ đi, có khi trình độ của cậu còn ngang ngửa thầy dạy nữa là.

Dù gì cũng từng lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu năm, còn làm ca sĩ kiêm sáng tác nhạc. Giờ bắt cậu đi học lớp vỡ lòng với đám nhóc con, có cần thiết không?

Nhưng nếu muốn nói với mẹ rằng mình không muốn học guitar nữa…

Lê Nam có thể tưởng tượng ra cảnh bà Lê Văn Thanh nổi trận lôi đình ngay lập tức.

Mẹ cậu nổi tiếng là người nóng tính, hơn nữa, đang mang thai nên cảm xúc càng dễ thất thường… Nói ra thế nào cũng bị ăn đòn, đúng không?

Nghĩ đến những trận đòn ác liệt của mẹ hồi bé, Lê Nam – bên ngoài là đứa trẻ mười tuổi, nhưng bên trong đã là một ông chú 31 – không nhịn được mà rùng mình.

Chuyện này không đùa được đâu!

Không thể nói với mẹ, vậy chỉ có thể tìm "ngoại viện".

Lê Nam nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng quyết định đi tìm bố.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Cửa phòng cậu bị gõ nhẹ, bên ngoài vang lên giọng nói của bố cậu Thẩm Húc Đông: "Tiểu Nam? Xong chưa? Chúng ta sắp phải đi rồi đấy."

"Đến ngay!"

Lê Nam quay đầu liếc nhìn cây đàn guitar mới mua, cuối cùng vẫn quyết định bỏ vào bao đựng rồi đeo lên lưng, sau đó mới mở cửa chạy ra ngoài.

Thẩm Húc Đông ăn mặc rất trẻ trung, áo sơ mi trắng rộng rãi, quần dài đen. Chú vốn có gương mặt điển trai, ăn mặc thế nào cũng không bị lỗi, cộng thêm khí chất ôn hòa của một người thầy, càng khiến chú trông nhã nhặn hơn.

Hồi trẻ, chú từng là chàng trai đẹp trai nhất cả vùng, nếu không thì mẹ cậu – bà Lê Văn Thanh – đã chẳng "nhìn trúng", quyết tâm lấy chú về làm chồng.

Lê Nam từng nghe bà ngoại kể chuyện bố mẹ thời trẻ.

Thẩm Húc Đông sinh ra đã mất mẹ, tuổi nhỏ mất cha, từ bé sống nhờ hàng xóm, ăn bữa nay lo bữa mai. Dù vậy, chú cực kỳ thông minh, sau này được ông ngoại Lê Nam – người cùng làng – đứng ra giúp đỡ, cho mượn ít tiền để đi học. Chú cũng không làm phụ lòng mong đợi của mọi người, cuối cùng nhận học bổng, thi đậu vào đại học.