【Tôi là Hệ thống Siêu Sao 001.】
【Rất vui được gặp cậu, ký chủ.】
Hai âm thanh máy móc này khiến Lê Nam sững sờ, cậu ôm đầu quay lại hỏi thầy Lâm đi phía sau: "Thầy ơi, thầy có nghe thấy tiếng gì lạ không ạ?"
"Tiếng lạ?" Thầy Lâm ngơ ngác, "Không có, em nghe thấy gì à?"
Không có? Sao lại không có được chứ?
Âm thanh đó rõ ràng như vậy… Rõ ràng phát ra từ trong đầu cậu!!!
Lê Nam cảm thấy cả người không ổn chút nào. Trong khoảnh khắc ấy, cậu liên tưởng đến đủ loại tình huống.
Ví dụ như cậu không hề trọng sinh, mà là bị các nhà khoa học đáng sợ bắt cóc để làm thí nghiệm, còn tất cả những gì đang diễn ra chỉ là một giấc mộng được dàn dựng. Hoặc cậu đã bị người ngoài hành tinh bắt đi, và giờ đang bị lũ người ngoài hành tinh đáng sợ đó làm thí nghiệm…
Nhờ các bộ phim khoa học viễn tưởng tẩy não, dù là một vận động viên chỉ chuyên tâm luyện tập như Lê Nam cũng từng nghe qua những chuyện này. Vậy nên, trong đầu cậu lúc này đều là những cảnh tượng như trong Resident Evil, Inception...
Lê Nam: Đáng! Sợ! Quá!
【…?】
Tồn tại trong đầu kia không phát ra âm thanh nữa, nhưng Lê Nam lại cảm nhận được sự "cạn lời" của nó, điều này càng khiến cậu thêm kinh hãi.
Rốt cuộc đó là thứ gì vậy?!
"Em học sinh, đến giờ học rồi, mau tìm chỗ ngồi đi." Giọng nói của thầy Lâm cắt ngang những tưởng tượng ngày càng kỳ quái của Lê Nam, kéo cậu trở lại với thực tại.
Lê Nam hoàn hồn lại, phát hiện trong lớp có vài đứa trẻ đang tò mò nhìn mình, còn vẻ mặt tái nhợt của cậu hoàn toàn không hòa hợp với bầu không khí xung quanh.
"Dạ, dạ…" Lê Nam lúng túng đáp lời, vội vàng tìm một chỗ trống ngồi xuống. Vì đang mải suy nghĩ nên khi đi ngang qua một chiếc ghế, cậu suýt vấp ngã. May mà nhờ khả năng thăng bằng xuất sắc, cậu chống tay kịp thời không ngã, nhưng đầu gối thì bị va đau điếng.
Động tĩnh này quá lớn, đến mức cả những người ban đầu không chú ý đến cậu cũng quay sang nhìn. Thầy Lâm thấy sắc mặt cậu tái nhợt, không khỏi nhíu mày: "Em có sao không?"
Hiện tại đang là tháng Tám, thời điểm nóng nhất trong năm. Dù trong Cung Thiếu Niên có lắp đặt điều hòa trung tâm, nhưng vì lo lắng sức khỏe trẻ em nên không bật quá lạnh. Khi số lượng người trong phòng tăng lên, không khí sẽ hơi ngột ngạt, dễ gây ra tình trạng say nắng.
Thầy Lâm lo lắng Lê Nam có phải bị say nắng không, sợ trẻ con xảy ra vấn đề trong lớp học của mình thì sẽ phải chịu trách nhiệm, nên lập tức bước nhanh đến, cẩn thận quan sát sắc mặt của Lê Nam.
Sắc mặt tái nhợt, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, trông đúng là có dấu hiệu bị say nắng.
Thầy Lâm lập tức quyết định: "Em có thấy khó chịu ở đâu không? Để thầy đưa em đến phòng y tế nghỉ ngơi một lát, tiện thể liên hệ với phụ huynh của em."
Vì âm thanh kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trong đầu, Lê Nam không còn tâm trí đối phó với sự lo lắng của thầy Lâm, chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu, mặc cho thầy đưa mình đến phòng y tế của Cung Thiếu Niên.
Phòng y tế ở Cung Thiếu Niên không thường xuyên sử dụng, chủ yếu là để xử lý những vết thương nhẹ như trầy xước, chảy máu cam hoặc say nắng. Trẻ con gặp sự cố sẽ vào đây nghỉ ngơi, chờ giáo viên gọi phụ huynh đến đón.
Khi Lê Nam được đưa vào, trong phòng chỉ có một giáo viên mặc áo blouse trắng, đang ngồi trước màn hình máy tính cỡ lớn, gõ bàn phím lạch cạch không biết bận gì. Thấy có người vào, thầy áo trắng ngẩng đầu lên liếc nhìn, hỏi: "Sao thế?"
"Em này hình như bị say nắng, tôi đưa em qua nghỉ một lát." Lâm lão sư trả lời.
"Được rồi, vào sau tấm rèm tìm giường trống nằm nghỉ đi." Thầy áo trắng hỏi tiếp: "Đã liên hệ phụ huynh chưa?"
"Chưa, tôi đưa em qua trước, giờ sẽ gọi ngay."
Thầy áo trắng gật đầu, không nói gì thêm.
Lê Nam được sắp xếp nằm trên giường sau tấm rèm, còn thầy Lâm thì ra ngoài liên lạc với phụ huynh. Cậu đoán chắc ba mình chưa đi xa lắm, không biết khi nghe tin con trai vừa mới đi học đã bị bệnh, chú sẽ có cảm tưởng gì.
Giờ phút này, điều khiến Lê Nam lo lắng hơn cả chính là thứ vừa đột nhiên xuất hiện trong đầu mình rốt cuộc là gì?
Cậu đưa tay chọc chọc đầu mình, không có phản ứng gì. Lê Nam nhỏ giọng lầm bầm: "Rốt cuộc mày là cái gì? Sao lại chui vào đầu tao?"
Thầy áo trắng ngồi bên ngoài nghe thấy tiếng lẩm bẩm, khó hiểu ngẩng đầu lên: "Hả? Em nói gì đấy?"
Ông không nghe rõ Lê Nam nói gì.
Lê Nam vội vàng giải thích: "Không… không có gì đâu thầy, em… em chỉ thấy hơi khó chịu thôi!"
"Khó chịu?" Thầy áo trắng đứng dậy, vén rèm bước vào kiểm tra tình trạng của cậu, "Nằm xuống nghỉ đi, để thầy lấy thuốc cho em."
Nói xong, ông mở tủ thuốc, lấy ra một ống Hoắc hương chính khí thủy, cắt đầu ống nhựa rồi đưa cho Lê Nam: "Uống vào, sẽ thấy dễ chịu hơn."
Mùi thuốc đông y nồng nặc khiến Lê Nam suýt thì nôn khan. Nhưng dưới ánh mắt giám sát của thầy áo trắng, cậu chỉ đành cắn răng nuốt xuống, mặt nhăn nhó như khổ qua.
Phải thừa nhận rằng, thuốc này quả thực có tác dụng. Chỉ trong chốc lát, đầu óc cậu đã tỉnh táo hơn rất nhiều, nỗi hoảng loạn ban nãy cũng bị vị đắng của thuốc cuốn bay mất.
Thấy cậu ngoan ngoãn uống thuốc, thầy áo trắng dặn dò vài câu rồi mới kéo rèm bước ra ngoài.
Lê Nam không dám lên tiếng nữa, cậu thề rằng sẽ không để bị ép uống thêm một ống nào nữa đâu.
Lúc này, âm thanh máy móc quen thuộc lại vang lên trong đầu cậu.
【Ký chủ có thể giao tiếp với tôi bằng cách suy nghĩ trong đầu, không cần phải nói ra.】
Có vẻ như hệ thống đã nhận ra tình cảnh khó xử của Lê Nam, nên chủ động lên tiếng giải thích.
Lê Nam giật thót mình, suýt chút nữa nhảy dựng khỏi giường.
Chính là cái giọng này!