Diệp Vân Nhai cũng không biết nên nói gì nữa.
"Sao?"
Ngay lúc Diệp Vân Nhai định lên tiếng phân trần, bên trong đại điện lại vang lên giọng nói khó chịu:
"Muốn ta nói lần thứ hai sao?"
"Vâng, Chấp Phong"
Diệp Vân Nhai đành phải cúi đầu nhận lệnh.
"Chấp Phong, Chấp Phong"
Mạnh Phàm Hồn vội vàng quỳ xuống dập đầu liên tục:
"Xin người thương xót cho con, con mà quay về nhất định sẽ bị nhị nương đánh chết mất! Bà ấy còn hạ độc con nữa…"
"Đúng vậy"
Diệp Vân Nhai cũng vội nói: “Đứa trẻ này thật đáng thương, bị người ta sai khiến như nô bộc. Lúc sư huynh Giản Viễn phát hiện ra hắn, hắn đã sắp chết cóng rồi. Đến giờ, độc tố còn sót lại trong cơ thể hắn vẫn chưa…”
“Sao hả?”
Giọng nói của Chấp Phong vẫn lạnh lùng như cũ: “Còn muốn ta phải nói lần thứ ba sao??”
“Hồn Phàm Phong của ta cần là Linh Tử, chứ không phải phế vật!”
Sắc mặt Diệp Vân Nhai hơi đỏ lên, hắn siết chặt nắm đấm, khẽ nói: “Vâng, đệ tử đã rõ.”
Nói xong, hắn xoay người rời khỏi cửa điện, tiện tay xách luôn Mạnh Phàm Hồn đang quỳ lạy dưới đất.
Mạnh Phàm Hồn quỳ đến bật cả máu trên trán, hắn thật sự không ngờ, đến cả mặt của vị Chấp Phong kia cũng chưa được gặp, giấc mộng đẹp đã tan thành mây khói.
Trên đường đi, Diệp Vân Nhai không nói một lời, Mạnh Phàm Hồn cũng tuyệt vọng như tro tàn, đến máu chảy vào mắt cũng không buồn lau đi.
Nếu như chưa từng cho hắn hy vọng, thì thôi, hắn sẽ tiếp tục chịu nhục sống lay lắt ở tiểu viện kia.
Nhưng một khi đã thấy được hy vọng, mà lại bị ép quay về, thì dù chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, hắn cũng tuyệt đối không cam tâm lặp lại bi kịch đó.
Chỉ là, đáng thương thay, Mạnh Phàm Hồn thì có thể làm được gì?
“Lau mặt đi”
Đột nhiên, Diệp Vân Nhai đặt Mạnh Phàm Hồn xuống, lạnh giọng nói: “Dù Chấp Phong không nhận ngươi, thì ngươi cũng là một nam nhi đội trời đạp đất. Hãy nhớ lấy, phải tự cường, tự lập!”
Mạnh Phàm Hồn vốn cố nhịn nỗi tủi thân trong lòng, nhưng nghe đến câu này thì không kìm được nữa, “soạt” một tiếng, nước mắt liền trào ra.
Bởi vì… đây chính là lời mà mẫu thân hắn từng nói trước khi qua đời, mà khi đó hắn còn chưa hiểu được!
“Phế vật!”
“Còn dám khóc nữa!”
Thấy Mạnh Phàm Hồn rơi lệ, Diệp Vân Nhai không kìm được quát lên: “Quả nhiên ngươi không xứng ở lại Hồn Phàm Phong của ta!”
“Ta…”
Mạnh Phàm Hồn mở miệng thốt ra một chữ, vốn muốn giải thích, nhưng lời đến bên môi lại nuốt trở vào.