Động Trường Sinh Tu Tiên Nhân

Chương 22: Trở lại lần nữa, tháng thứ bảy của năm mang đến một sự thay đổi kỳ lạ - P1

Hắn cắn chặt môi, cố gắng nín thở, ép nước mắt quay trở lại.

Lúc cảm nhận được vị mặn trong miệng, hắn mới phát hiện môi mình đã bị cắn rách mất rồi.

Nhưng lúc này, Mạnh Phàm Hồn căn bản không rảnh để để ý đến những điều đó, hắn chỉ thấy Diệp Vân Nhai bước vào một đại điện khác, mà bản thân thì không dám vào, chỉ dám cẩn thận đứng ngoài cửa.

“Gì cơ?”

Trong đại điện vang lên một giọng nói xa lạ: “Giờ ngươi định đến Tiểu Nguyệt Loan à?”

“Trời sắp tối rồi, chẳng lẽ ngươi không biết gần đây Lâm Mộng Hoa Lang chẳng yên ổn chút nào sao?”

Diệp Vân Nhai bướng bỉnh đáp: “Chấp Phong bảo ta đi, ta đi rồi về ngay.”

“Được rồi, được rồi”

Giọng nói kia có phần bất đắc dĩ: “Mau đi đi, chắc trước khi trời tối là kịp về”

Thấy sắc mặt Diệp Vân Nhai căng thẳng khi bước ra ngoài, Mạnh Phàm Hồn suýt nữa cũng nuốt ngược câu “ta ở lại đây một đêm, sáng mai sẽ đi” vào trong.

Mạnh Phàm Hồn âm thầm nguyền rủa lão thiên gia sao lại bất công với mình như vậy.

“Đi thôi”

Diệp Vân Nhai cũng không dám chậm trễ, đưa tay kéo lấy Mạnh Phàm Hồn, bước nhanh về phía quảng trường trước đại điện.

Vừa tới quảng trường, liền thấy có một người trung niên hơi béo từ một phía khác bay tới, đáp xuống rìa quảng trường.

Thực ra Mạnh Phàm Hồn đã nhìn thấy, nhưng hắn đã chẳng còn tâm trạng kinh ngạc nữa rồi. Dù sao cũng sắp phải rời đi, người có thể bay hay không thì liên quan gì tới mình?

Nào ngờ, vừa thấy người trung niên kia, Diệp Vân Nhai lập tức dừng bước, cung kính đứng chờ giữa quảng trường.

“Vân Nhai?”

Người trung niên thấy Diệp Vân Nhai thì ngạc nhiên: “Ngươi định đi đâu? Đứa trẻ này là ai?”

“Sư phụ”

Diệp Vân Nhai bình tĩnh đáp: “Hắn tên là Mạnh Phàm Hồn, là linh tử của Hồn Phàm Phong chúng ta bị thất lạc năm năm trước...”

“Gì cơ?”

Người trung niên quả thật có chút bất ngờ, nhìn Mạnh Phàm Hồn từ trên xuống dưới: “Thật sao? Vậy mà lại tìm được rồi…”

“Phịch”

Mạnh Phàm Hồn gần như không do dự chút nào, lập tức quỳ sụp xuống, dập đầu thật mạnh.

Máu nhanh chóng lại trào ra từ vết thương chưa lành.

“Sao thế này?”

Người trung niên sững người, hỏi.

Sau đó tiện tay vung lên, Mạnh Phàm Hồn lập tức cảm thấy mình bị điều khiển, không thể động đậy.

Diệp Vân Nhai nhìn vẻ đáng thương của Mạnh Phàm Hồn, trong lòng cũng thấy chua xót.

Nghe Diệp Vân Nhai kể lại đầu đuôi câu chuyện, người trung niên không lên tiếng, chỉ hai tay xoa nhẹ, “quác” một con tiểu điểu có hình dáng giống hạc tiên từ tay ông bay ra.