Động Trường Sinh Tu Tiên Nhân

Chương 20: Lần đầu tiên bị cự tuyệt, trái tim Mạnh Phàm Hồn chết lặng – P2

Con long ưng tên là Tiêu Ưng đại nhân chăm chú nghe Diệp Vân Nhai nói, hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào Mạnh Phàm Hồn.

Mạnh Phàm Hồn cảm thấy toàn thân lạnh buốt, ánh mắt của long ưng kia như muốn nhìn thấu cả linh hồn hắn.

"Đến đây"

Diệp Vân Nhai vỗ nhẹ lên người Mạnh Phàm Hồn, cười nói:

"Tiểu Phàm Hồn, mau bái kiến Tiêu Ưng đại nhân đi, ngài ấy là hộ pháp của Hồn Phàm Phong chúng ta, tuổi còn lớn hơn cả cụ tổ của cụ tổ đệ nữa đấy!"

"Vâng"

Mạnh Phàm Hồn vội vàng thò đầu ra, học theo dáng Diệp Vân Nhai cúi người, hấp tấp hô lớn:

"Mạnh Phàm Hồn bái kiến cụ tổ..."

"Phì"

Thế là ngay cả Diệp Vân Nhai cũng bật cười thành tiếng.

"Gào"

Tiêu Ưng đại nhân gầm nhẹ một tiếng, vậy mà lại nói tiếng người:

"Thằng cháu, dạo này không yên ổn đâu, trời tối đừng ra khỏi viện đấy"

Trời ạ

Ngay cả đại bàng cũng biết nói chuyện?

Mạnh Phàm Hồn ngây người tại chỗ.

Vượt qua cửa Tiêu Ưng đại nhân, Mạnh Phàm Hồn theo Diệp Vân Nhai đến trước một đại điện.

Diệp Vân Nhai lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho Nguyệt Minh, nói:

"Muội đi Thiên Hành Điện báo hết phép, tiện thể mang dược liệu đến Kỳ Hoàng Điện. Ta dẫn Tiểu Phàm Hồn đi gặp Chấp Phong."

Nguyệt Minh cầm lấy lệnh bài, quay sang Mạnh Phàm Hồn nói:

"Tiểu sư đệ, ta sẽ đợi đệ ở Tri Phàm Viện nha!"

Nói xong, nàng vừa ngân nga vừa tung tăng rời đi.

"Đi thôi"

Diệp Vân Nhai vỗ nhẹ đầu Mạnh Phàm Hồn, nói:

"Đừng căng thẳng, nên nói gì thì cứ nói thôi."

"Vâng"

Mạnh Phàm Hồn khẽ đáp. Nhưng làm sao mà hắn không căng thẳng cho được?

Bởi vì hắn là hàng giả mà!

Theo Diệp Vân Nhai bước vào đại điện, bên trên treo một tấm bảng với ba chữ lớn: Hồn Phàm Cung.

Diệp Vân Nhai đứng ở cửa điện, cung kính nói:

"Đệ tử Diệp Vân Nhai, có việc cầu kiến Chấp Phong."

"Ngươi không phải đang đi hái thuốc sao?"

Bên trong đại điện vọng ra một giọng nói trầm thấp,

"Sợ là mệt rồi, nếu không có chuyện quan trọng thì để sau hãy nói, sớm về nghỉ ngơi đi."

"Chấp Phong"

Diệp Vân Nhai cười khổ, cao giọng nói:

"Linh tử Hồn Phàm Phong năm năm trước bị mất, lần này đệ tử đã tìm được, đưa hắn về rồi."

"Linh tử năm năm trước?"

Không ngờ giọng nói trong điện chẳng hề có chút gợn sóng, hoàn toàn không giống với sự ngạc nhiên mà Diệp Vân Nhai mong đợi:

"Thì có khác gì phế vật?"

"Không cần!"

Lời nói bình thản mà như sấm nổ bên tai, khiến Mạnh Phàm Hồn choáng váng ngay tại chỗ.

Trên đường đi hắn đã nghĩ rất nhiều, thế nào cũng không ngờ đến kết cục này.