Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Thật Bị Lừa Bán

Chương 7: Tinh thần của cô ấy thật sự quá điên rồ 1

Chính là người đàn ông đã cứu cô.

Sở Từ mang theo quà đến: một hộp sữa bột, một hộp mạch nha, một hộp trái cây đóng hộp và một gói kẹo sữa Thỏ Trắng.

Vân Hoán Hoán không kìm được nuốt nước miếng, thèm thuồng vô cùng. "Cảm ơn anh." Người này tốt bụng thật, còn biết mang quà tới nữa.

Không phải cô tham ăn, mà là do cái bụng đói meo lâu ngày khiến bây giờ nhìn thấy cái gì cô cũng muốn ăn.

Cô không nhịn được mà bóc ngay một viên kẹo sữa. Vị ngọt ngào tan ra trong miệng, tâm trạng lập tức vui vẻ hẳn lên, đôi mắt cong cong như vầng trăng non.

Sở Từ nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trước mặt, cô đã mười sáu tuổi, nhưng gầy gò như mới mười ba, mười bốn. Cô nằm trên giường bệnh trắng tinh, thân hình nhỏ xíu, toàn thân đầy thương tích, trông vô cùng đáng thương.

Anh đưa giấy chứng nhận quân nhân ra: "Tôi tên Sở Từ, là quân nhân. Em hoàn toàn có thể tin tưởng tôi."

Vân Hoán Hoán chính là đang chờ anh. Năng lực ứng biến, thân thủ, khí chất của anh đều không tầm thường, rõ ràng anh không phải người đơn giản. Cô cần một trợ lực như vậy.

"Anh đã cứu tôi, tôi tin anh."

Đây cũng là lý do Sở Từ phải đích thân đến một chuyến. Cô không tin người khác, nhưng sẽ tin tưởng người quân nhân đã giải cứu mình.

Anh cầm bệnh án lên xem qua. Những dòng báo cáo thương tích chi chít khiến anh hơi nhíu mày. Không chỉ có vết thương mới, mà còn có vô số vết thương cũ từ lâu. Nhà họ Giang này thật không khác gì cầm thú.

Khó trách, cô nghi ngờ mình không phải con ruột của nhà họ Giang.

"Em chắc chắn vợ chồng Giang Kiến Quốc là gián điệp?”

Đôi mắt đen láy của Vân Hoán Hoán khẽ lóe lên.

"Tôi không chắc."

Sở Từ ngẩn người: "Cái gì?" Cô nói dối à? Lá gan cô lớn đến vậy sao?

Vân Hoán Hoán nằm im không động đậy, nhưng chỗ nào cũng đau, đau đến mức cô muốn chửi người, muốn xé xác nhà họ Giang.

"Phát hiện điểm đáng ngờ, báo cáo trung thực với các cơ quan chức năng để đảm bảo an ninh quốc gia. Đây là nghĩa vụ của mỗi người dân Hoa Quốc."

“Điều tra tận gốc rễ, xác minh rõ ràng, đây là trách nhiệm của cơ quan thực thi pháp luật.”

Những lời này nói ra vô cùng chính đáng, lý lẽ chặt chẽ, không có nửa điểm sơ hở.

Người dân thường làm gì có khả năng điều tra gián điệp. Đừng gây thêm rối loạn. Chuyện chuyên môn hãy để người chuyên nghiệp làm.

Sở Từ im lặng, đạo lý đều bị cô nói hết rồi. Dù kết quả thế nào, cô cũng không có trách nhiệm gì. Ngay từ đầu, cô đã phủi sạch mọi liên quan.

Cô phát hiện điểm đáng nghi liền báo cáo với nhà nước, thế thì có vấn đề gì?

"Em không giống một người chưa từng đi học."

Tâm tư kín đáo, nói chuyện mạch lạc rõ ràng, sự thông minh lanh lợi khiến người ta kinh ngạc.

Vân Hoán Hoán kiếp trước sống quá mệt mỏi, lo lắng quá nhiều, cuối cùng vẫn không tránh khỏi cái chết. Đời này, cô muốn sống sao cho sảng khoái nhất, sống phóng khoáng tự do. Có ơn báo ơn, có thù báo thù, bản thân vui vẻ là được.

"Tôi trời sinh thông minh, trí nhớ siêu phàm, khả năng học tập mạnh mẽ. Anh chị em nhà họ Giang ngu dốt như lợn, một đoạn văn đọc đi đọc lại mười mấy lần cũng không thuộc, tôi nghe một lần là nhớ, còn có thể suy luận ra những điều khác."

"Trước đây là không có cơ hội thể hiện, còn bây giờ thì..."

Cô không nói tiếp, nhưng Sở Từ đã tự hiểu. Ở vùng nông thôn lạc hậu, trong tình cảnh bị ngược đãi và bị kìm kẹp từ nhỏ, ngay cả hít thở cũng là sai. Việc duy nhất cô có thể làm là tự bảo vệ chính mình.

"Nói cụ thể xem."

Vân Hoán Hoán hơi trầm ngâm, sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói:

"Mười năm trước, một người phụ nữ mặc quân phục đến đưa chị hai tôi – Giang Hồng Nguyệt, rời đi. Bà ta nói chị ấy là con gái thất lạc của một quan chức cấp cao trong quân đội. Kể từ đó, nhà họ Giang bữa nào cũng được ăn cơm trắng, còn có tiền cho con cái đi học..."

Lúc đó, nguyên chủ còn rất nhỏ, nhưng ấn tượng về chuyện này rất sâu sắc. Một là hiếm lạ, hai là vì hôm đó cô được ăn một bát cơm độn khoai lang lớn. Đó là lần đầu tiên trong đời cô được ăn no, cũng là lần duy nhất.