Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Thật Bị Lừa Bán

Chương 8: Tinh thần của cô ấy thật sự quá điên rồ 2

"Quan trọng là, Giang Hồng Nguyệt và tôi là chị em sinh đôi, nhưng đãi ngộ lại khác nhau một trời một vực. Chị ấy là bảo bối trong tay bố mẹ, còn tôi là cỏ rác, ai cũng có thể giẫm đạp."

Sở Từ nhạy bén nhận ra điểm mấu chốt:

"Ý em là… có sự nhầm lẫn?"

Đáy mắt Vân Hoán Hoán thoáng qua một tia ý cười nhàn nhạt. Quả nhiên là người thông minh, nghe một hiểu mười.

"Khó nói lắm, cứ điều tra đi."

Sở Từ không dám coi thường bất kỳ ai, đặc biệt là cô bé trước mặt, tâm tư kín kẽ, sâu xa khó lường.

"Em đang mượn tay tôi để làm rõ bí ẩn thân thế của mình? Nếu như không phải gián điệp thì..."

"たわけもの." (Tawake mono)

Sở Từ giật mình quay phắt lại, không dám tin hỏi: "Em nói lại lần nữa."

Đây là tiếng Nhật, có nghĩa là “đồ ngu xuẩn”.

Vân Hoán Hoán nói chuyện nãy giờ có chút mệt mỏi, cô ngáp một cái rồi nói: "Câu này có nghĩa gì? Tôi không hiểu. Chỉ là hồi nhỏ, tôi vô tình nghe lén được từ chỗ Giang Kiến Quốc."

Sở Từ căng thẳng, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ: "Em chắc chắn không nghe nhầm chứ?"

Mười năm rồi mà vẫn nhớ rõ ràng như vậy? Đây là người bình thường sao?

Cô không chỉ có trí nhớ siêu phàm, có lẽ còn là một thiên tài hiếm thấy.

"Thời gian lâu quá rồi, có thể tôi nghe nhầm." Vân Hoán Hoán nói rất vô trách nhiệm. Cô còn nhỏ mà, vẫn là một đứa trẻ. Đừng yêu cầu quá cao với cô.

Sở Từ không nhịn được trừng mắt nhìn cô. Lời thật lời giả lẫn lộn, đầu óc đúng là quá linh hoạt.

Nhưng… biết tiếng Nhật, có liên quan đến quân đội, thân phận đáng ngờ… Những yếu tố này kết hợp lại, tựa như một tấm lưới khổng lồ đè nặng lên l*иg ngực Sở Từ.

Dính dáng đến quân đội thì chuyện này tuyệt đối không thể lơ là.

“Nói xem, em có thông tin gì về người phụ nữ mặc quân phục đó không?”

Vân Hoán Hoán lục lọi trong ký ức, cố tìm ra vài thông tin hữu ích.

"Bà ta họ Hàn, là một người cẩn trọng. Chỉ nói rằng con cái trong nhà không may thất lạc bên ngoài, không chịu tiết lộ thông tin gì khác."

“Chỉ với bấy nhiêu thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.” Thế này bảo Sở Từ điều tra kiểu gì đây?

Vân Hoán Hoán lập tức hăng hái, vùng vẫy muốn ngồi dậy. Nhưng thể lực không cho phép, cô lại ngã nhào xuống giường, chỉ đành nói:

"Đưa tôi giấy bút."

Sở Từ lặng lẽ nhìn cô một cái, lấy ra một quyển sổ và cây bút chì. Một tay anh nhẹ nhàng đỡ Vân Hoán Hoán ngồi dậy, tay kia kê gối sau lưng cô.

Cô ấy quá gầy, ôm vào người cảm thấy toàn xương.

Vân Hoán Hoán nửa tựa vào người anh. Cô nhận lấy giấy bút, vẽ vài nét nhanh gọn, bức phác họa đơn giản về một người phụ nữ đã hiện ra.

Ánh mắt Sở Từ ngưng lại.

"Là bà ta."

Tuy rằng chân dung trong bức họa trẻ hơn và đẹp hơn, nhưng rõ ràng đây chính là cùng một người.

"Anh biết bà ấy à?" Vân Hoán Hoán rất ngạc nhiên. Còn có chuyện bất ngờ như vậy sao?

Sắc mặt Sở Từ phức tạp khó đoán. Anh nhìn bức phác họa sống động như thật, lại nhìn đôi bàn tay đầy vết chai của cô, nghi ngờ hỏi:

"Sao em biết vẽ phác họa?"

"Đây chẳng phải là chép lại thôi sao?" Vân Hoán Hoán lý lẽ hùng hồn hỏi lại: "Thấy gì vẽ nấy, đơn giản mà. Thật ra tôi giỏi nhất là sao chép tiền tệ. Hay là… để tôi biểu diễn cho anh xem?"

Cô đúng là sao chép y như đúc.

Sở Từ: … Đây là hành vi phạm pháp đấy.

"Em hơi kỳ lạ."

Người ta nói thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một sợi chỉ. Người càng thông minh càng có xu hướng bất thường. Mà cô từ nhỏ không ai dạy dỗ, lớn lên hoang dã, tam quan có lẽ có chút vấn đề.

Vân Hoán Hoán căn bản không sợ anh ta đi điều tra. Cô chính là Giang Tam Nha, không phải kẻ mạo danh.

"Không bùng nổ trong im lặng thì sẽ biếи ŧɦái trong câm lặng. Ừm, anh có thể gọi tôi là ‘tiểu biếи ŧɦái’."

Sở Từ từng trải qua nhiều chuyện, cũng gặp qua đủ loại người, nhưng chưa từng thấy ai như cô — một kẻ điên điềm tĩnh.

Bề ngoài thì điềm tĩnh, kiềm chế, nhưng trạng thái tinh thần lại vô cùng điên cuồng.

Quan trọng là người này không chỉ đặc biệt thông minh mà còn có thiên phú xuất chúng, tính nguy hiểm quá lớn. Nếu không được dẫn dắt tốt thì hậu quả khó lường.