Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Thật Bị Lừa Bán

Chương 6: Gián điệp 3

Đôi mắt cô mở to, trông vô cùng vô tội, nhưng mỗi lời nói thốt ra lại sắc bén như lưỡi dao tẩm độc, đâm thẳng vào điểm yếu của nhà họ Giang.

Nhân viên điều tra cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng tâm trí đã bị lời nói của cô thu hút.

"Ngoài những điều này ra, cháu còn bằng chứng nào khác không? Hoặc là nhân chứng?"

"Không có." Vân Hoán Hoán cười khổ một tiếng. “Nếu có bằng chứng xác thực, tôi đã đưa ra từ lâu rồi."

Thời đại những năm 70 này vẫn chưa có giám định ADN, chỉ có thể xét nghiệm nhóm máu. Nếu nhóm máu giống nhau, thì thật sự rất khó nói.

Nhân viên điều tra nhíu mày, liếc nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.

"Nói cách khác là cháu chỉ đoán thôi? Không có bằng chứng gì thì không thể nói bừa. Cháu phải biết rằng trên đời này cha mẹ thiên vị rất nhiều, xung quanh tôi cũng có không ít người như vậy..."

"Giang Tam Nha, cháu cứ cố nhịn đi, đợi cháu lấy chồng rồi sẽ tốt hơn, đến lúc đó thì tránh xa cha mẹ thiên vị của cháu ra."

Thời đại này là vậy, cá nhân nhỏ bé chẳng thể làm lay động hoàn cảnh chung.

Không tin cô ư? Vân Hoán Hoán nhếch mép cười nhạo. Biết ngay sẽ như vậy mà!

Nhịn? Trong từ điển của cô không có từ này.

Cô không được sống yên ổn thì cũng đừng ai mong được yên!

Thân thể đầy thương tích này là do ai gây ra? Là người nhà họ Giang!

Suy dinh dưỡng nghiêm trọng là do ai hại cô? Cũng là nhà họ Giang!

Vì sao cô rơi vào tay bọn buôn người, suýt chút nữa thì chết? Thủ phạm là vợ chồng Giang Kiến Quốc!

Những món nợ này, cần tính toán cho kỹ.

Đôi mắt Vân Hoán Hoán hơi nheo lại, chậm rãi lên tiếng:

"Tôi có thể tin các người không?"

Thấy vẻ mặt cô nghiêm túc như vậy, người của cơ quan điều tra theo phản xạ cũng nghiêm túc theo.

"Đương nhiên."

Vân Hoán Hoán hít sâu một hơi, tung chiêu cuối:

"Tôi nghi ngờ... vợ chồng Giang Kiến Quốc là gián điệp."

Lời vừa dứt, như một tiếng sét đánh xuống khiến đám người của cơ quan điều tra choáng váng.

"Cô nói gì? Nói lại lần nữa."

Sao lại liên quan đến gián điệp rồi? Không phải nói là bần nông ba đời sao? Loại chuyện này có thể nói lung tung được sao?

"Giang Tam Nha, cô không thể vì chút ấm ức mà hãm hại cha mẹ ruột của mình. Đây là đại bất hiếu." Nhân viên điều tra tỏ vẻ không vui, sự đồng cảm trước đó dành cho cô tan biến hết.

Cô gái này phẩm hạnh không tốt.

Vân Hoán Hoán đã sớm liệu đến phản ứng của họ. Hoa Quốc chịu ảnh hưởng sâu sắc của tư tưởng Nho giáo, đạo hiếu lớn hơn trời. Cha mẹ có thể không từ, nhưng con cái tuyệt đối không thể bất hiếu, nếu không sẽ bị người đời chỉ trích.

Dù bị ngược đãi, bị bán đi, bị ức hϊếp, chết trong tuyệt vọng, vẫn phải tha thứ cho cặp vợ chồng kia? Dựa vào cái gì chứ?

Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, làm sai thì phải trả giá.

Vân Hoán Hoán sẽ không bao giờ đặt cược vận mệnh của mình vào lòng trắc ẩn của người khác.

"Tôi chỉ có thể nói một câu, liên quan đến cơ mật quân sự."

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt nhân viên điều tra lập tức đại biến, không thể ngồi yên được nữa.

"Là cái gì? Mau nói."

Khuôn mặt tái nhợt của Vân Hoán Hoán hiện lên vẻ bài xích rõ rệt. “Các người không tin tôi, vậy thì tự đi điều tra đi. Nếu thời gian kéo dài gây ra tổn thất không thể cứu vãn, mọi hậu quả các người tự chịu trách nhiệm."

Nhìn vẻ mặt khẳng định của cô, các nhân viên điều tra rối bời. Nhớ lại những lời Vân Hoán Hoán vừa nói về các kiểu áp bức, bóc lột tư bản, họ càng nghĩ càng bất an.

Chuyện liên quan đến an ninh quốc gia, thà tin là có còn hơn bỏ sót.

Nhưng dù họ có hỏi thế nào, Vân Hoán Hoán vẫn không hé răng. Bị ép quá, cô liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

Người của cơ quan điều tra không còn cách nào khác, liếc mắt ra hiệu rồi đẩy cửa ra ngoài bàn bạc đối sách.

Vân Hoán Hoán mở mắt, khóe miệng hơi nhếch lên.

Mồi câu đã thả, cứ chờ xem!

Cô y tá mang đến một bát trứng hấp vàng óng, nhỏ lên một giọt dầu mè, thơm nức mũi.

Trứng hấp mềm mịn tan trong miệng, Vân Hoán Hoán cảm động đến rơi nước mắt.

Thơm quá, ngon quá! Ai mà ngờ có một ngày cô lại rơi nước mắt vì một bát trứng hấp chứ?

Nghèo là cái tội. Cô nhất định phải nghĩ cách kiếm tiền, kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền!

Nhân viên y tế ở đây đều thương cảm cô, đối xử với cô rất tốt, chăm sóc cô chu đáo, điều này mang lại cho Vân Hoán Hoán sự an ủi to lớn. Người thời đại này vẫn chất phác và lương thiện hơn.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Một người đàn ông dáng người thẳng tắp đẩy cửa bước vào. Thân hình cao lớn mang theo cảm giác áp bức mạnh mẽ. Hàng mày của anh ta sắc bén như đao, ánh mắt lạnh lùng quét qua.

"Chúng ta lại gặp nhau rồi."

Vân Hoán Hoán hơi ngước mắt, khóe miệng khẽ cong. Cuối cùng cũng đến rồi.