Hầu Gia Cưới Nam Thê

Chương 4: Ngươi nghĩ mình đã hóa phượng hoàng sao?

Xe ngựa lộc cộc lăn bánh, Ninh Trầm và Tạ Du mỗi người ngồi một góc. Tạ Du không ưa xa hoa, vì vậy nội thất bên trong xe ngựa cũng rất đơn giản, chỉ có một tấm đệm mềm lót dưới chỗ ngồi.

Từ lúc lên xe, Tạ Du liền nhắm mắt dưỡng thần.

Thỉnh thoảng xe ngựa hơi xóc nảy, Ninh Trầm lại ho nhẹ vài tiếng. Tiếng ho của y khụ khụ rầu rĩ, tuy rằng nhỏ giọng, nhưng cảm giác tồn tại vẫn rõ ràng, khiến người ta không thể không để ý.

Không biết đã qua bao lâu, Tạ Du cuối cùng cũng mở mắt. Hắn nhìn sang Ninh Trầm đang ngồi một bên lụ khụ, cau mày như thể trách móc:

“Đang bệnh mà còn cố ra ngoài làm gì?”

Ninh Trầm vừa ho xong một hồi, trong mắt còn vương chút hơi nước.

Y lảo đảo nghiêng người về phía Tạ Du, sợ mình bị ngã nên vội vàng đưa tay chống lên vai hắn mới ngồi yên được.

Tạ Du cúi đầu, nhìn bàn tay đang đặt trên vai mình — ngón tay thon dài nhưng gầy guộc, khớp xương lộ rõ, sắc da tái nhợt vì bệnh.

Bàn tay ấy không có chút thịt nào, theo bờ vai hắn trượt dần xuống cánh tay, rồi lại nhẹ nhàng đặt lên đó, hệt như những lời đồn về hồ yêu trong dân gian.

Khoảnh khắc Ninh Trầm cúi xuống gần Tạ Du, trên người y phảng phất một mùi hương thảo dược, như thể người quanh năm uống thuốc đều bị hương vị dược liệu vương vấn quanh thân.

Đôi mắt Ninh Trầm có chút đỏ, vô cớ làm Tạ Du nhớ đến con mèo nhỏ trên giường y. Vì thế, khi Ninh Trầm ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt vô thức lộ ra vẻ yếu ớt đáng thương.

Ninh Trầm hỏi Tạ Du:

“Hôm qua ngươi lại đi đâu? Ta đợi ngươi cả một đêm.”

Tạ Du cảm thấy buồn cười, liếc y một cái. Nếu không phải nha hoàn đã nói rằng Ninh Trầm ngủ từ sớm, có lẽ Tạ Du thật sự sẽ tin những lời này.

Thấy Tạ Du không trả lời, Ninh Trầm lại chớp chớp hai mắt. Lông mi y rất dài, mỗi lần chớp mắt trông cứ như chiếc quạt nhỏ phe phẩy.

Rõ ràng là đang nhõng nhẽo, vậy mà vẫn cố tỏ ra vô tội, thúc giục Tạ Du:

“Sao không nói gì? Ta đã cố ý dặn nha hoàn gọi ngươi đến thăm ta đêm qua mà.”

Y thực sự xem bản thân là tân nương của Tạ Du, ngay cả cách chất vấn cũng giống như đang làm nũng.

Tạ Du chỉ cảm thấy phiền. Đúng lúc Ninh Trầm lại ho nhẹ một tiếng, hắn liền nghiêm giọng quát:

“Ngồi yên đi, đừng lộn xộn.”

Ninh Trầm trợn to mắt, bực tức dịch ra xa, một mình ngồi sát bên cửa sổ giận dỗi.

Xe ngựa chậm rãi dừng trước cổng lớn Ninh phủ. Tạ Du đưa tay về phía Ninh Trầm.

Ninh Trầm giận thì giận, nhưng cũng quên nhanh. Y đặt tay vào tay Tạ Du rồi bước xuống xe ngựa.

Trước khi đến nơi, người trong phủ đã được báo tin. Toàn bộ gia quyến Ninh phủ đã đứng chờ sẵn ngoài cửa. Đứng ở hàng đầu chính là phụ thân y — Ninh Viễn Sơn.

Vừa vào sảnh chính, Ninh Viễn Sơn liền nói:

“Trầm nhi, con vào nghỉ ngơi trước đi.”

Trong lòng còn vướng bận chuyện khác, Ninh Trầm cũng không nán lại lâu. Rời khỏi đại sảnh, y lập tức đi thẳng ra ngoài.

Trước khi xuất giá có một số đồ vật chưa kịp mang đi, bây giờ vừa hay có thể quay lại lấy.

Nơi y từng ở là gian phòng nhỏ trong thiên điện, cách chính điện khá xa. Vừa bước vào, bụi bặm bay lên khiến Ninh Trầm sặc đến ho khù khụ. Y đẩy đống đồ linh tinh chắn lối ra, đi thẳng đến bên giường.

Chiếc giường cũ kỹ này, mỗi khi xoay người vào ban đêm đều kêu kẽo kẹt. Ninh Trầm quỳ xuống, lần mò tìm kiếm dưới gầm giường, cuối cùng lấy ra một bài vị đen nhánh.

Nếu đặt trên sập, chưa biết chừng Ninh Mẫn sẽ sai người lục soát. Nhưng dưới gầm giường thì khác, đứa em trai quý giá kia của hắn vốn ghét bẩn, chắc chắn không đời nào mò xuống nơi này.

Mặc kệ bụi bặm bám đầy người, y dùng một mảnh vải bọc bài vị lại, ôm chặt vào lòng rồi vội vã rời đi.

Ninh Trầm không dám nấn ná lâu trong hậu viện, dường như chỉ khi ở bên cạnh Tạ Du, y mới có thể cảm thấy an toàn.

Nhưng đi được nửa đường, Ninh Trầm bị chặn lại.

Người đứng đầu chính là Ninh Mẫn — con trai út của chính thất.

Phía sau hắn là mấy gã gia đinh vạm vỡ, làn da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn, trông như bức tường thép sống.

Đứng trước bọn họ, Ninh Trầm chẳng khác nào một con gà con yếu ớt. Nhưng y vẫn giữ nụ cười ôn hòa:

“Lục đệ, ngươi chặn ta làm gì?”

Ninh Mẫn khoanh tay trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo:

“Ngươi nghĩ gả cho Tạ Du là có thể bay lên cành cao hóa phượng hoàng sao? Chính ngươi thử nhìn xem, trong kinh thành có nhà quyền quý nào lại cưới nam thê chưa?”

“Hầu phủ làm sao có thể để một nam nhân làm chính thê? Ngày sau bị hưu về, đừng có khóc lóc chạy về đây, hầu phủ cũng không cần ngươi đâu.”

Ninh Trầm vẫn giữ nguyên sắc mặt, giọng điệu bình thản:

“Nói xong rồi? Ta có thể đi chưa?”

Giống như đấm vào bông gòn, Ninh Mẫn tức đến đỏ bừng cả mặt, chỉ tay vào Ninh Trầm hồi lâu mà chẳng nói nổi một câu.

Ánh mắt hắn đảo qua, chợt nhìn thấy vật trong lòng Ninh Trầm, trông có vẻ được y ôm rất trân trọng như bảo bối.