Hầu Gia Cưới Nam Thê

Chương 5: Kẻ trộm

Đôi mắt Ninh Mẫn lóe lên tia gian xảo, liền kiếm cớ gây sự:

“Ngươi đang ôm cái gì trong tay đó? Mới về một chuyến đã định trộm đồ trong phủ sao?”

Ninh Trầm theo bản năng lùi về sau một bước, bởi vì dùng sức quá mạnh mà các khớp ngón tay đều trắng bệch.

Ninh Mẫn nắm được nhược điểm của y, lập tức cười lớn, trong mắt tràn đầy vẻ châm chọc:

“Lấy đồ trong tay hắn ra đây.”

Vừa nghe thấy lệnh, đám gia nhân bao vây xung quanh Ninh Trầm liền định động thủ.

Sắc mặt Ninh Trầm tái nhợt, ánh mắt sắc bén, giọng nói mang theo uy nghi:

“Ta bây giờ là phu nhân của Bình Võ Hầu, ai dám động vào ta?”

Mấy kẻ hầu vốn định ra tay lại khựng lại, thực sự bị dọa sợ. Bọn họ quá rõ thủ đoạn của Tạ Du — đυ.ng vào người của hắn, có khi chết lúc nào cũng chẳng hay.

Ngay cả Ninh Mẫn cũng thoáng do dự. Vì chuyện này mà đắc tội Tạ Du, đúng là không đáng.

Nhưng… nếu có thể ngấm ngầm giở trò sau lưng, khiến Tạ Du biết được “thê tử” của mình là kẻ trộm vặt, chắc chắn hắn sẽ chán ghét Ninh Trầm.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Ninh Mẫn lóe lên vẻ đắc ý. Khiến Ninh Trầm chịu thiệt vẫn là chuyện khiến hắn hài lòng nhất.

Không chần chừ nữa, Ninh Mẫn lập tức xoay người chạy thẳng đến Đông Sương điện.

Ninh Trầm vội vàng chật vật đuổi theo.

Từ phía xa, y đã thấy Ninh Mẫn hùng hổ xông vào trong điện, sau đó chỉ tay ra phía ngoài, lớn tiếng tố cáo:

“Cha! Ninh Trầm trộm đồ trong phủ!”

Bước chân Ninh Trầm chợt khựng lại, y gắt gao cắn chặt môi dưới, thử nhìn về phía Tạ Du.

Gương mặt Tạ Du không lộ cảm xúc, ánh mắt thản nhiên quét qua y, không thể đoán được suy nghĩ bên trong.

Dù đã thành thân, lại có vài lần thân mật trong mấy ngày qua, nhưng Ninh Trầm hiểu rõ Tạ Du là người chính trực. Nếu hắn thật sự tin lời Ninh Mẫn, lại thêm những lời châm ngòi bên cạnh, có khi sẽ thực sự bắt y giao bài vị ra.

Ninh Trầm không dám đánh cược.

Nếu bây giờ phải giao bài vị ra, thì về sau sẽ không còn cơ hội lấy lại nữa.

Không dám nghĩ nhiều, Ninh Trầm hoảng loạn nhìn quanh.

Thấy nha hoàn và gia nhân đều đứng bên ngoài điện, không ai chú ý đến mình, y lập tức xoay người bỏ chạy.

Phía sau, tiếng hô gấp gáp của Ninh Mẫn vang lên:

"Bắt lấy hắn! Đừng để hắn chạy!"

Những gia nhân đứng gần nhất đều là người của Ninh gia, lập tức lao đến bắt Ninh Trầm.

Nhưng khi tay bọn họ còn chưa chạm đến góc áo y, một thanh kiếm đã ngang nhiên cản trước mặt.

Là thị vệ của Hầu phủ.

Thị vệ lập tức bảo vệ Ninh Trầm.

Ninh Trầm không dám quay đầu lại, chỉ cắm đầu chạy thẳng ra ngoài.

Vừa ra khỏi Ninh phủ, chẳng ai ngăn cản nữa.

Không biết lấy đâu ra sức mạnh, y nhanh chóng trèo lên xe ngựa, thúc giục xa phu:

"Về Hầu phủ!"

Trái ngược với sự lo lắng của Ninh Trầm, bầu không khí trong Ninh phủ lúc này lại im lặng đến lạ thường.

Sắc mặt Ninh Viễn Sơn tối sầm, ánh mắt căng thẳng nhìn về phía Tạ Du — người này vẫn điềm nhiên ngồi yên, không chút nao núng.

Cuối cùng, ông ta không nhịn được nữa, lên tiếng:

"Hầu gia, đây là có ý gì?"

Tạ Du từ tốn nhấp một ngụm trà, chẳng chút để tâm, chỉ hờ hững liếc nhìn Ninh Viễn Sơn, giọng nói chậm rãi nhưng đầy áp lực:

"Ta còn muốn hỏi đây. Ngay trước mặt ta, các ngươi dám ra lệnh truy bắt phu nhân của ta. Ý gì vậy?"

Ninh Viễn Sơn tức đến đen mặt, cơn giận bộc phát:

"Ta khi nào —"

Lời còn chưa nói hết, đã bị chính con trai mình cắt ngang.

Ninh Mẫn lúc này đang bị thị vệ giữ chặt, vẫn không cam lòng, lớn tiếng hét lên:

"Là Ninh Trầm trộm đồ! Chính là hắn! Các ngươi phải bắt hắn mới đúng!"

Tạ Du khẽ nhướng mày, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Hửm?”

Trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người trong Hầu phủ, hắn đứng dậy, từng bước chậm rãi tiến đến trước mặt Ninh Mẫn.

Ánh sáng trong mắt hắn sâu thẳm, giọng nói thong dong nhưng vô cùng đáng sợ:

"Ngươi nói... ngươi thấy phu nhân của ta trộm đồ?"

"Là con mắt nào thấy?"

Hắn ngừng lại, giọng điệu kéo dài, từng chữ như cắt vào tim người nghe:

"Hay là... cả hai con mắt đều thấy?"

Ninh Mẫn lập tức cứng đờ.

Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Du, hắn không dám không trả lời.

Sau một thoáng do dự, hắn nghiến răng nói:

"Đều thấy!"

Tạ Du gật gù, nhếch môi cười nhạt.

Nụ cười đó nhàn nhạt, nhưng lời nói thốt ra lại khiến người ta như rơi vào vực thẳm:

"Nếu đã thấy rõ ràng như vậy..."

"Vậy thì móc cả hai con mắt ra đi."