Nữ Phụ Cố Dành Lại Nam Chính Là Trúc Mã

Chương 7

---

Tiếng chuông tan học reo lên như mở cổng thiên đường. Cả lớp như bừng tỉnh, tất cả nô nức thu dọn đồ đạc, nhanh chóng ùa ra khỏi lớp.

Lý Nhã Ý cũng không ngoại lệ. Cô lật đật nhét vội sách vở vào cặp, mái tóc đuôi ngựa tung bay theo từng cử động. Vừa tính sẽ chạy đến chỗ của Trần Khải Tuân thì...

Đời không như mơ.

Ngay khi cô vừa định lao ra cửa thì...

“Khoan đã, Lý Nhã Ý!” Một giọng trầm vang lên.

Cô chưa kịp phản ứng thì cảm thấy cổ tay bị kéo giật lại, cô như mất đà mà ngã người ra sau — tưởng rằng sẽ chuẩn bị có một pha tiếp đất ê mông thì...

Bụp! — Cô rơi trọn vào lòng ai đó.

Mùi nước xả vải thoang thoảng, hơi thở trầm ổn.

Ngẩng lên, ánh mắt cô chạm vào đôi mắt sâu như hồ thu của lớp trưởng — Võ Gia Lâm. Khoảnh khắc lúc đó như đóng băng.

Lý Nhã Ý giãy nảy bật dậy, mặt đỏ gay vì ngượng lẫn giận: “Cậu làm gì thế? Tan học rồi mà mình còn có việc!”

Võ Gia Lâm không nói gì, chỉ nhẹ nhàng siết cổ tay cô, đôi mắt nghiêm túc: “Không được đi. Hôm nay cậu trực nhật.”

“Ủa...” Cô đứng hình vài giây, rồi đập tay lên trán như nhớ được gì đó: “Chết! Mình quên mất! Xin lỗi nha! Mình đi làm ngay đây!”

Cô cúi đầu chắp tay kiểu Nhật đầy thành ý, rồi phi như tên bắn về phía tủ dụng cụ.

Cũng lúc này từ hành lang tầng hai, Trần Khải Tuân đứng đó cũng đã thấy toàn bộ diễn biến bên trong. Từ ánh mắt, cái nắm tay đến cả dáng vẻ lúng túng lúc cô rời khỏi lòng người khác.

Cậu không nghe được gì, nhưng ánh mắt dường như thấy quá đủ.

Gương mặt cậu lạnh đi, bước nhanh xuống cầu thang.

“Lý Nhã Ý!” Giọng cậu cất lên, lạnh hơn thường ngày một chút.

Cô nghe thấy giọng quen thuộc vội quay lại, khi thấy đó là Trần Khải Tuân thì mừng rỡ nhưng vội đưa tay xua đi: “Ơ! Cậu về trước đi mình còn trực nhật nữa. Xíu sẽ về sau, nhớ nói dùm mẹ mình luôn nha!”

Trần Khải Tuân nhìn qua Võ Gia Lâm rồi lại nhìn cô, ánh mắt phức tạp. Nhưng cậu không nói thêm lặng lẽ cởϊ áσ khoác đồng phục, gập tay áo rồi đi thẳng vào lớp, cầm lấy chổi.

“Dọn nhanh lên, rồi cùng về, mình hứa với dì không để cậu về một mình rồi.”

Lý Nhã Ý nhìn bóng lưng cậu mà tim đập thình thịch. Không biết là vì cái gì hay... là rung động nữa.

Võ Gia Lâm thấy vậy ngơ ra vài giây rồi... bỗng thấy cay mũi mà không hiểu vì sao.

---

Khi dọn dẹp xong, Lý Nhã Ý chưa kịp mở lời cảm ơn thì Trần Khải Tuân đã giật lấy cặp cô, rồi kéo cô ra khỏi lớp.

“Đi thôi.” Câu nói lạnh lùng nhưng hành động lại dịu dàng khiến trái tim cô đập loạn.

Khi cả hai đang vui vẻ trò chuyện mà bước ra khỏi cổng trường.

Thì Lý Nhã Ý thấy được bóng dáng quen thuộc ở góc sâu con ngõ nhỏ gần trường. Diệp Như Kha đang bị hai gã mặc áo khoác đen, đeo khẩu trang che kín mặt chặn đường.

Một người trong đó cầm thứ gì đó trông như dao gấp.

“Có chuyện gì thế kia?!” – Nhã Ý hét lên, giật tay khỏi Khải Tuân rồi chạy tới.

Diệp Như Kha thấy người quen liền hô lớn:

“Báo cảnh sát giúp mình với!”

Hai gã kia hoảng hốt, nhìn nhau rồi lao về phía chiếc xe máy dựng cách đó không xa, rú ga bỏ trốn.

Trần Khải Tuân đã rút điện thoại gọi cảnh sát ngay lập tức, ghi lại biển số xe.

Lý Nhã Ý chạy tới đỡ Diệp Như Kha:

“Cậu có sao không? Có bị thương ở đâu không?”

Diệp Như Kha phủi váy, thở mạnh rồi cười khổ: “Không sao! Mấy tên đó hình như nhận nhầm người? Mà may mà hai người đến kịp, cảm ơn nhé.”

Trần Khải Tuân nhíu mày nhìn theo hướng xe vừa chạy: “Lúc nãy họ có nói gì không?”

Diệp Như Kha lắc đầu: “Chỉ hỏi mình có phải là ‘con bé hôm trước’ không. Mình chưa kịp hiểu gì thì họ đã ép sát lại rồi.”

Không khí trở nên trầm mặc một lúc.

Lý Nhã Ý phá vỡ sự im lặng:

“Thôi! cùng về chung đi. Không khéo mấy người đó thấy cậu đi một mình rồi lại kéo tới lần nữa.”

Trần Khải Tuân gật đầu, Diệp Như Kha cũng mỉm cười đồng ý.

Ba người sau đó cùng bước đi dưới nắng chiều buông nhẹ.

Phía sau lưng họ, Võ Gia Lâm vẫn đứng nơi cửa sổ tầng hai, nhìn xuống…

Ánh mắt đầy suy nghĩ.

---