Phòng học lớp F buổi chiều đầu tiên im ắng lạ thường. Trần Khải Tuân bước vào với tâm trạng lửng lơ. Cậu tưởng sẽ được nhìn thấy Lý Nhã Ý. Sẽ nhìn thấy được nụ cười ấy, ánh mắt liếc trộm đáng yêu, có giọng nói lí nhí mỗi lần nhờ chép bài.
Thay vào đó là sự lạ lẫm và trống rỗng.
Cậu ngồi ở bàn cuối, chống cằm nhìn ra cửa sổ, đầu óc lơ lửng nghĩ về lời hứa ngốc nghếch của mình. Tự rớt hạng chỉ vì muốn học cùng lớp với ai đó — kết quả là học một mình.
"Khải Tuân, tự nhiên mình ngu thật." Cậu khẽ lẩm bẩm, nửa trách bản thân, nửa cười khổ.
Đúng lúc đó, một tiếng động mạnh vang lên: “RẦM!”
Một chiếc cặp sách bay vèo vèo qua cửa rồi rơi đúng cạnh bàn Trần Khải Tuân. Cậu giật mình quay sang thì thấy một cô gái dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, đang cúi nhặt lại sách vở rơi ra từ chiếc cặp.
Cô gái đỏ mặt lí nhí:
"Xin lỗi... Mình trượt chân, cái cặp bay mất..." Giọng nói vừa xấu hổ vừa bối rối.
Trần Khải Tuân nhìn cô chằm chằm vài giây rồi phá lên cười:
"Cặp của cậu bay chuẩn thật đấy, đáp đúng chỗ luôn."
Cô gái càng đỏ mặt hơn, cúi đầu vội vàng thu dọn rồi định đi. Nhưng Trần Khải Tuân lại nghiêng đầu hỏi:
"Cậu là... học sinh mới à?"
Cô dừng lại, gật đầu:
"Ừm... Diệp Như Kha. Mình bị bệnh hôm thi... nên rớt lớp..."
Câu nói có chút gượng gạo. Nhưng ánh mắt cô lại không hề yếu đuối. Có chút kiên cường, có chút buồn nhưng vẫn sáng.
Trần Khải Tuân nhướng mày, như chợt nhận ra gì đó:
"Cậu là người giúp Nhã Ý trong nhà vệ sinh hôm kiểm tra đúng không?"
Diệp Như Kha thoáng bất ngờ, rồi khẽ gật:
"À... hoá ra là cậu... người nhờ mình đưa..."
Cả hai nhìn nhau trong vài giây. Bất giác, nụ cười thoải mái nở trên môi cả hai.
"Lần đầu gặp ngoài nhà vệ sinh, cũng thú vị đấy chứ."
Diệp Như Kha bật cười: "Gặp lại nhau ở lớp học mới, cũng bất ngờ không kém."
Trần Khải Tuân đáp lại, lần đầu cười nhẹ.
Từ một cú ném cặp đầy “tai nạn”, hai người bỗng dưng trở nên... không còn xa lạ nữa.
---
Ở phía bên kia hành lang — lớp E.
Lý Nhã Ý đang ngồi tựa đầu vào bàn, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài trời.
Bất chợt, một học sinh đi ngang lớp ghé vào cửa gọi bạn, lớn tiếng nói:
"Ê ê, mày nghe gì chưa? Ở lớp F có một bạn nữ ném cặp bay vào tận chỗ Trần Khải Tuân ngồi! Cặp bay như phim hành động ấy!"
Cả lớp cười ồ lên.
Lý Nhã Ý nghe đến tên Trần Khải Tuân liền ngẩng đầu lên, tim đập mạnh.
"Ném cặp...? Bạn nữ nào...? Sao nghe quen vậy?"
Rồi một cái tên hiện lên trong đầu cô: Diệp Như Kha.
Bỗng dưng, một nỗi lo lắng khó tả lặng lẽ len vào trong lòng ngực Lý Nhã Ý giống như giấc mơ đó... đang bắt đầu thành hiện thực từng chút một.
---
Lý Nhã Ý không thể chấp nhận được chuyện này.
Trái tim cô như bị bóp nghẹt suốt từ tiết học trước, cảm giác bất an không ngừng gào thét trong l*иg ngực.
Giờ ra chơi vừa điểm, cô không kìm được nữa — chạy một mạch đến lớp F như bị ai đó thôi thúc.
Lớp học yên ắng hơn bình thường, chỉ lác đác vài học sinh chăm chỉ ngồi làm bài. Nhưng cô không quan tâm.
Ánh mắt cô đã lập tức dừng lại nơi cuối lớp.
Trần Khải Tuân.
Vẫn là bóng dáng quen thuộc ấy, vẫn là dáng ngồi nghiêng nghiêng, dựa nhẹ vào cửa sổ, ánh nắng len qua từng sợi tóc cậu.
Nhưng rồi...
Ánh mắt Nhã Ý khựng lại.
Ngồi cạnh cậu... là một cô gái.
Chiếc áo sơ mi trắng, tóc buộc thấp gọn gàng, khuôn mặt nghiêng nghiêng mà cô từng thấy đâu đó — quen đến nhói tim.
Là Diệp Như Kha. Không thể nhầm được.
Trái tim Nhã Ý chấn động mạnh.
Mọi cảm xúc dồn lên đến cổ họng, nhưng cô vẫn cố nuốt xuống. Cố tỏ ra bình thản, dù đôi tay đang siết chặt hai bên.
Trần Khải Tuân ngẩng lên thấy cô, nở một nụ cười nhàn nhạt:
"Muốn đi ăn trưa sao?"
Nhã Ý gật đầu không chút do dự.
Chỉ cần cậu đi cùng cô — dù chỉ là vài phút — cũng là một chiến thắng.
Tuân đứng dậy ngay, không chút chần chừ.
Cậu còn chủ động nắm tay cô, kéo đi:
"Đi thôi, mình cũng thấy hơi đói rồi."
Khoảnh khắc ấy, tim cô run lên.
Lý Nhã Ý quay đầu lại một lần nữa — nơi chỗ ngồi ấy, Diệp Như Kha đang gục đầu ngủ, vẻ mặt yên bình đến lạ. Không tranh giành, không cố gắng... nhưng sao cô lại thấy bất an đến thế?
Nửa đường đến căn tin, không nhịn được nữa, Nhã Ý khẽ lên tiếng:
"Cậu... quen Diệp Như Kha?"
Trần Khải Tuân nhướn mày, cười nhẹ:
"Lần đầu gặp hôm kiểm tra. Cậu quên rồi à? Người giúp cậu trong nhà vệ sinh hôm đó đấy."
Nhã Ý khựng lại.
Cô nhớ. Rất rõ. Nhưng cô không ngờ... một khoảnh khắc vô tình ấy lại mở ra một mối liên kết đáng sợ như vậy.
Cô đã luôn nghĩ: người ở cạnh Trần Khải Tuân suốt những năm tháng đẹp đẽ kia, chỉ có thể là cô.
Bao nhiêu người tỏ tình, cô đều từ chối.
Bao nhiêu lời khen, bao nhiêu ánh mắt dõi theo — cô chẳng hề bận tâm.
Bởi vì trong tim cô chỉ có một người — và cô luôn chắc chắn, người đó sớm muộn cũng sẽ thuộc về mình.
Nhưng giờ đây... tất cả như đang rạn vỡ. Cô sợ chính là sợ giấc mơ đó biến thành sự thật. Mọi thứ quá trùng hợp đến đáng tin.
Nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng, ánh mắt dịu dàng của Trần Khải Tuân khi nhắc đến một người con gái khác,
Lý Nhã Ý thấy tim mình như bị dìm xuống đáy nước:
"Chẳng lẽ... mình chỉ là nữ phụ trong câu chuyện của chính mình sao?"
Cô không muốn tin.
Không chấp nhận.
Không bao giờ.
Lý Nhã Ý không phải kiểu người dễ dàng bỏ cuộc.
Nếu ông trời đã sắp đặt sai, thì cô — sẽ tự mình viết lại kịch bản.
Sẽ giành lại những gì vốn thuộc về mình.
Dù có phải dùng mọi cách.
Vì yêu, đôi khi cũng cần một chút... không cam lòng.
---